Chương 119: Ta có thể phản sát ảo giác
Cho nên hắn lo lắng đối phương chó cùng rứt giậu tiêu diệt mình, vì vậy mời Sở Sơ Nhan tới, không nói bản thân Sở Sơ Nhan là cường giả Ngũ phẩm, chỉ nói nàng là thiên kim của Công Tước Phủ, Mai Hoa Thập Tam cũng không dám động nàng.
Phải, Sở gia có rất nhiều cố kỵ không thể nhúng tay chính vụ địa phương, nhưng một khi đệ tử gia tộc xảy ra vấn đề, thật nghĩ Công Tước Phủ nuôi tư binh là ăn chay sao? Đến lúc đó dù nháo đến triều đình, Sở gia cũng không sợ.
Bất quá tuy hắn tính toán rất tốt, nhưng Sở Sơ Nhan chưa hẳn nguyện ý phối hợp, chỉ thấy nàng sầm mặt lại:
- Ngươi có biết Sở gia chúng ta xưa nay có gia pháp không cho phép đệ tử đánh bạc hay không?
- Không biết, vì sao?
Tổ An trợn tròn mắt nói dối, trên thực tế hắn rất hiếu kỳ tại sao Sở gia lại có quy định như vậy, một vài gia đình quý tộc gia giáo lại nghiêm, cũng không đến mức cấm tiệt đánh bạc.
Sở Sơ Nhan chậm rãi nói:
- Bởi vì Sở gia chúng ta từng có một tộc trưởng trầm mê đánh bạc, xém chút làm Sở gia tán gia bại sản, về sau trải qua mấy đời chăm lo quản lý, Sở gia mới miễn cưỡng khôi phục nguyên khí, cho dù như vậy, so với thời kỳ toàn thịnh cũng thiếu gần một nửa doanh thu muối, sắt, đất phong, bằng không Minh Nguyệt Thành sẽ chỉ có Sở gia chúng ta, mà không có mấy gia tộc lớn khác.
Trong khoảng thời gian này Tổ An cũng rõ ràng, tứ đại gia tộc trong Minh Nguyệt Thành, ngoại trừ Sở gia, còn có Trịnh gia, Viên gia, và Uông gia, Trịnh gia kinh doanh muối, tơ lụa, đồ sứ… Viên gia chủ doanh binh khí; Uông gia chủ doanh quán rượu, lương thực, mậu dịch… mặc dù không có tước vị cao như Sở gia, nhưng những gia tộc này nếu luận về tài phú, thì không kém Sở gia bao nhiêu.
Về phần Ngọc gia, bởi vì đại bản doanh không ở Minh Nguyệt Thành, cho nên không tính toán ở bên trong.
Nghe Sở Sơ Nhan nói, Tổ An mới hiểu được, nguyên lai sản nghiệp của mấy gia tộc lớn khác, có một bộ phận rất lớn là thuộc về Sở gia năm đó, vị tổ tiên kia của Sở gia thật ngưu bức.
Sở Sơ Nhan tiếp lấy nói:
- Cho nên về sau Sở gia định xuống gia pháp, phàm là tử tôn của Sở gia, không cho phép đánh bạc, mặc dù ngươi không họ Sở, nhưng là trượng phu trên danh nghĩa của ta, nên phải tuân theo quy củ này.
Tổ An oán thầm, trượng phu thì trượng phu, còn cường điệu trên danh nghĩa, bất quá đối với loại tình huống này, hắn đã sớm chuẩn bị:
- Ta không phải đánh bạc, ta là vì tự vệ, bị buộc bất đắc dĩ phản kích mà thôi, ta nghĩ Sở gia hẳn không có gia pháp bị người khi dễ đến trên mặt, còn không được phản kích chứ.
- Phản kích?
Sở Sơ Nhan sững sờ.
- Ngươi đánh bạc gọi là phản kích.
- Đúng vậy.
Tổ An đương nhiên.
- Lúc đầu ta nghĩ bằng vào quyền thế của Sở gia các ngươi, muốn giải quyết một hắc bang nho nhỏ là chuyện quá đơn giản, ai biết các ngươi chỉ được bề ngoài, vậy chỉ có thể ta tự mình tới. Các ngươi cũng không thể không cách nào giúp ta ra mặt, còn không cho ta tự mình ra mặt chứ.
- Vậy ngươi dự định ra mặt như thế nào?
Sở Sơ Nhan hỏi.
- Đương nhiên là thắng sạch tất cả tiền của bọn hắn.
Tổ An nghiêm mặt nói.
Tuyết Nhi cười lạnh:
- Còn nói không phải đánh bạc?
Tổ An đáp:
- Có thua có thắng mới gọi đánh bạc, chỉ thắng không thua cái kia không gọi đánh bạc, mà gọi lấy tiền. Trước đó sở dĩ Sở gia lập ra quy củ này, nói cho cùng là sợ hậu thế giẫm lên vết xe đổ, cho nên mới không cho phép đánh bạc, nếu hắn biết hậu đại của mình sẽ tìm được vị hôn phu đổ thần như ta, thì khẳng định sẽ đồng ý.
Sở Sơ Nhan hừ lạnh:
- Trên đời này dân cờ bạc đều cho rằng mình sẽ thắng nhiều thua ít, nhưng không biết có bao nhiêu kẻ táng gia bại sản.
Tổ An từ trong ngực móc ra một sấp ngân phiếu:
- Yên tâm đi, ta không cần tiền Sở gia, đây là tiền trước đó từ chỗ Mai Hoa Thập Tam lấy được, nếu thua cũng coi như vật quy nguyên chủ, thế nào?
Thấy nàng vẫn trầm mặc, Tổ An nhìn nàng thật sâu:
- Thân là thê tử, ngươi nên tin tưởng trượng phu của mình.
Sở Sơ Nhan sững sờ, trong chớp nhoáng này, khí chất của đối phương tựa hồ không giống, tại sao ta có thể có cảm giác hoang đường như thế?
Đúng lúc này, Tuyết Nhi nhón chân lên, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói:
- Đại tiểu thư, gia hỏa này chắc là quyết tâm muốn đi đánh bạc, coi như bây giờ ngươi không đồng ý, ngày sau hắn cũng sẽ tự mình đến, còn không bằng để hắn ở dưới giám thị thua sạch số tiền kia, miễn cho hắn lại động ý nghĩ ở bên ngoài mua phòng ốc, nuôi thiếp thất mỹ tỳ...
Sở Sơ Nhan khẽ gật đầu, đối phương nói trúng tâm khảm của nàng, đặc biệt là trong tay gia hỏa này có ít tiền, liền đắc ý muốn ở bên ngoài mua phòng ốc, còn muốn mua cô nương xinh đẹp, thật làm như vậy, mặt mũi của Sở gia chúng ta đặt ở nơi nào?
Khó trách nương thường nói, trong tay nam nhân có tiền sẽ dễ dàng biến chất.
- Được, vậy một lời đã định, thua hết chỗ đó phải rời đi, nếu không đừng trách ta dùng lực lượng.
Sở Sơ Nhan lạnh nhạt nói.
Tổ An ngượng ngùng nói:
- Kỳ thật ngươi không cần dùng lực lượng, đến lúc nào cũng được, ta sẽ không phản kháng.
Sở Sơ Nhan hừ lạnh, gia hỏa này luôn lỗ mãng như vậy.
Đang muốn vào cửa, bỗng nhiên Tuyết Nhi ôm bụng kêu một tiếng, Sở Sơ Nhan quay đầu lại nói:
- Ngươi sao thế?
Tuyết Nhi đỏ mặt tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói một câu, Sở Sơ Nhan nhẹ gật đầu:
- Ngươi đi đi, đợi lát nữa vào trong tìm chúng ta.
- Vâng, cám ơn tiểu thư.
Thấy nàng một đường chạy chậm rời đi, Tổ An hỏi:
- Nàng sao thế?
Sở Sơ Nhan tức giận trừng mắt liếc hắn một cái:
- Sự tình của nữ hài tử, ngươi ít hỏi thăm đi.