Chương 126: Hối hận phát điên (2)
Bởi vì có vết xe đổ, Mai Hoa Thất không yên lòng để cho đệ tử thao tác, mà tự mình lên trận.
- Nha, tự mình lên trận, là sợ thua sao?
Tổ An hài hước hỏi.
Hô hấp của Mai Hoa Thất cứng lại, cười làm lành nói:
- Sao có thể chứ, gia hỏa này tâm tính không tốt, hiện tại tay đã run lên, không lay được xúc xắc; công tử cũng không cần lo lắng, vận khí của ngài tốt, tin tưởng khẳng định sẽ thắng.
Trong lòng của hắn lại cười lạnh, vận khí? Đến sòng bạc, phàm là người muốn dựa vào vận khí, đều thua đến ngay cả lão bà và nữ nhi cũng bị bán vào thanh lâu.
- Ta cảm thấy cái miệng này của ngươi rất linh, mượn cát ngôn của ngươi, bắt đầu đi.
Tổ An cũng nở nụ cười.
Mai Hoa Thất dò hỏi:
- Không biết lần này công tử muốn cược bao nhiêu?
Tổ An phất tay:
- Đương nhiên vẫn cược hết, nếu không làm sao xứng với khí chất của ta?
Đôi mi thanh tú của Sở Sơ Nhan hơi nhíu, bất quá không có mở miệng ngăn cản, dân cờ bạc xung quanh thì âm thầm lắc đầu, những năm này bọn hắn thường thấy dạng người như vậy, hơi thắng ít tiền cái đuôi liền vểnh lên trời, kết quả tiền còn cầm chưa nóng đã thua sạch.
Đại đa số dân cờ bạc, tâm lý đều không muốn người khác tốt, bọn hắn dùng tâm thái xem kịch vui chú ý chiếu bạc, chờ đối phương thua sạch sẽ.
Mai Hoa Thất thì mừng rỡ:
- Công tử thật có khí phách.
Hắn còn lo lắng đối phương từng chút từng chút đến, vạn nhất còn chưa kịp ăn xong năm vạn lượng đã nghỉ chơi, đây chẳng phải là bi kịch?
Bây giờ cược hết, thắng thua chỉ một ván, vậy mình rốt cục có thể ăn nói với bang chủ rồi.
Tổ An hỏi:
- Ngươi sẽ không tính chơi bẩn đó chứ?
Hô hấp của Mai Hoa Thất cứng lại, vội vàng giải thích:
- Ở trước mặt nhiều cao thủ cờ bạc như vậy, ta nào dám gian lận, huống chi có Sở đại tiểu thư ở một bên nhìn xem, nếu ta có động tác, khẳng định không thể gạt được con mắt của nàng.
Có câu mười lần đánh cược chín lần thua, hắn thân là nhà cái, căn bản không cần gian lận cũng có thể thắng, có ít người nghĩ rằng cược lớn nhỏ, nếu đồng thời đặt cược hai bên, mặc kệ cược nhiều ít cũng sẽ không thua không thắng.
Trên thực tế căn bản không có khả năng, bởi vì có rất nhiều điểm số là nhà cái thông sát, tỉ như báo, cho nên đánh cược với nhà cái, coi như ngẫu nhiên thắng một hai lần, nhiều thêm mấy lần cũng sẽ thua không nghi ngờ.
Tổ An nhẹ gật đầu:
- Được, ngươi nhanh lắc đi.
Mai Hoa Thất cười lạnh, đôi tay nhanh chóng đung đưa, lưu lại từng đạo tàn ảnh, dẫn tới xung quanh kinh hô.
Hắn không khỏi đắc ý, ở trong mấy nghĩa tử của bang chủ, tu vi của hắn không cao, lại có thể nắm thực quyền, dựa vào chính là đổ thuật, dựa vào chính là đôi quỷ thủ này.
Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể lắc ra bất kỳ điểm số nào.
Cho nên lần này hắn quyết định lắc ra báo, lớn nhỏ ăn sạch, đến lúc đó mặc kệ đối phương mua lớn hay nhỏ, thậm chí mua điểm số cùng thua.
Lắc một nửa, bỗng nhiên hắn có chút do dự, gia hỏa này cược hết, vạn nhất thật vận khí cứt chó mua trúng thì làm sao bây giờ?
Một bồi một trăm năm mươi, nếu như thua chính là bảy trăm năm mươi vạn lượng, bán toàn bộ Mai Hoa Bang cũng không có nhiều tiền như vậy.
Bất quá hắn nghĩ lại, làm sao có thể mua trúng, cho dù là báo cũng có sáu loại, coi như đối phương thật mua báo, cũng chỉ có một phần sáu xác suất.
Ta sợ cái gì chứ?
Hắn tự giễu cười lạnh, đặt chuông xúc xắc lên bàn, cười nhìn Tổ An:
- Công tử, mời đặt cược đi.
Ánh mắt kia phảng phất như nói, đến đưa tiền đi, đến đưa tiền đi.
Tổ An cũng không sốt ruột, mà nhìn về phía Sở Sơ Nhan.
Sở Sơ Nhan nhàn nhạt nói:
- Yên tâm đi, hắn không có gian lận.
Nàng là cường giả Ngũ phẩm, gia hỏa đối diện chỉ là Nhị phẩm, vượt ba cấp bậc nghiền ép, tiểu động tác gì có thể giấu giếm được nàng?
Tổ An lại lắc đầu:
- Ta không phải hỏi cái này, mà là trên người ngươi có tiền đồng hay không?
- Tiền đồng? Ngươi muốn làm gì?
Sở Sơ Nhan có chút không hiểu, từ trong ngực lấy ra một viên, ngày bình thường nàng quản lý công việc kinh doanh, trên người sẽ mang một chút tiền lẻ.
- Cho ta mượn dùng.
Tổ An lấy đồng tiền, sau đó đưa tới bên miệng nàng.
- Giúp ta thổi một hơi.
Sắc mặt Sở Sơ Nhan phát lạnh:
- Đừng hồ nháo!
Tổ An cười nói:
- Giúp một chút nha, có ngươi thổi tiên khí, ta cam đoan có thể thắng.
- Thổi! Thổi! Thổi!
Người vây xem chỉ sợ thiên hạ bất loạn, nhao nhao ồn ào.
Thấy mọi người nhìn mình, Sở Sơ Nhan đâm lao phải theo lao, đành phải nhẹ nhàng thổi một ngụm, má ngọc đỏ ửng, nghĩ thầm chờ sau khi rời khỏi đây, lại tính sổ với gia hỏa này.
Cảm nhận được đầu ngón tay phảng phất như bị luồng gió mát thổi qua, Tổ An cười nói:
- Tốt, có tiên khí của nương tử, đảm bảo lần này có thể thắng, đợi lát nữa đồng tiền rơi xuống nơi nào ta sẽ đặt nơi đó.
Nói xong hắn quăng đồng tiền ra, đợi đồng tiền rơi xuống trên chiếu bạc, một đường lăn qua lăn lại, mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm, ngay cả Sở Sơ Nhan cũng kìm lòng không được chú ý.
Nguyên bản nàng chỉ định xem trò vui, nhưng Tổ An để nàng thổi một ngụm, nói căn cứ đồng tiền rơi xuống đâu sẽ đặt cược, để cho nàng cảm giác mình cũng tham dự vào.
Nội tâm không biết từ bao nhiêu năm trước đã bắt đầu giếng cổ không gợn sóng, giờ phút này lại tim đập rộn lên, nàng thật rất muốn biết kết quả như thế nào.
Đồng tiền một đường lăn lộn, thẳng đến đụng vào biên giới chiếu bạc, sau đó nảy nảy, cuối cùng ngừng ở ô một một một ba điểm.
Tổ An cười ha ha, trực tiếp ném năm vạn lượng ngân phiếu lên:
- Nếu là thiên ý, vậy cược hết ở đây!
- Mở! Mở! Mở!