Chương 140: Mỹ nhân kế (2)
Tiểu động tác này tạo thành tổn thương to lớn cho Tuyết Nhi, mà kẻ cầm đầu hết thảy đều là tên hỗn đản kia!
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +300!
Tổ An nhún vai:
- Ngươi không chê máy tạo phân này buồn nôn, sao lại ghét bỏ ta chứ.
- Máy tạo phân?
Tuyết Nhi chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết xông lên đầu, xém chút tức ngất, thậm chí nàng có loại xúc động liều lĩnh tiêu diệt hỗn đản này tại chỗ, nàng chưa từng chán ghét qua một người như vậy, người trước mắt này từ tóc đến bàn chân, mỗi một chỗ đều để nàng muốn chém thành muôn mảnh.
Đến từ Tuyết Nhi, điểm nộ khí +888!
Thân hình của Nhạc Sơn cũng lắc một cái, nghĩ thầm vị cô gia kia phương diện khác đều là phế vật, nhưng công phu chọc tức người lại nhất tuyệt, về sau ta tuyệt đối không nên chọc tới hắn.
- Được rồi được rồi, hai ngươi đừng làm rộn, cũng không sợ người chê cười.
Sở Sơ Nhan ẩn ẩn có thể nhìn thấy trên đầu Tuyết Nhi bốc khói, vội vàng ngăn cách nàng và Tổ An ra.
Tuyết Nhi hậm hực hừ lạnh, nghĩ thầm đêm nay không cho hỗn đản này muốn sống không được muốn chết không xong, về sau con ta theo họ hắn!
Một đường về tới Sở gia, một lão giả canh giữ ở cửa chính, quần áo trên người chỉnh tề, xử lý không có một nếp nhăn, mặc dù tóc hoa râm, nhưng từng sợi chải rất trật tự, hiển nhiên là gia hỏa cẩn thận tỉ mỉ.
Người này Tổ An biết, là quản gia Hồng Trung của Sở phủ.
Nhìn thấy Sở Sơ Nhan về, Hồng Trung thi lễ, Sở Sơ Nhan không dám lãnh đạm vội vàng đáp lễ, đối phương ở Sở gia mấy chục năm, trung thành tuyệt đối, đáng giá nhà họ Sở tôn trọng.
Lúc này Hồng Trung mới nói:
- Lão gia có lệnh, đợi sau khi cô gia trở về, thì dẫn hắn đi thư phòng.
Sau đó quay người ở phía trước dẫn đường, Sở Sơ Nhan cho Tổ An một cái ánh mắt, sau đó cùng hắn đi theo.
Tổ An sững sờ, thần thái ngữ khí của Hồng Trung không có gì biến hóa so với trước đó, vượt quá hắn dự liệu, dù sao sự tình ở trong học viện nghĩ đến cũng đã truyền vào tai hắn, vì sao một chút gợn sóng cũng không có?
Tựa hồ đoán được ý nghĩ của hắn, Hồng Trung mở miệng:
- Tiểu thư, cô gia, sự tình của Tinh Ứng ta đã nghe nói, đứa bé kia trẻ tuổi nóng tính, mắt cao hơn đầu, không hiểu chuyện chọc tới cô gia, ở chỗ này ta thay hắn xin lỗi, mong tiểu thư và cô gia không nên để ở trong lòng, ta biết tận lực giáo huấn hắn.
- Trung thúc nói quá lời, việc này Tổ An cũng có địa phương không đúng.
Sở Sơ Nhan vội vàng đáp.
Tổ An không cam lòng, nghĩ thầm liên quan gì tới ta, là gia hỏa kia gây chuyện trước, đang muốn nói, Sở Sơ Nhan lại trừng hắn một cái, hắn chỉ có thể nuốt trở vào, xem ra địa vị của Hồng Trung ở trong phủ không hề tầm thường.
Được rồi, dung mạo ngươi đẹp ngươi có lý, nghe theo lão bà.
Hồng Trung lắc đầu:
- Ta hiểu rõ nghịch tử kia, đứa bé kia có chút ý nghĩ xấu, cho nên tâm tính khó tránh khỏi mất cân bằng, chuyện lần này là hắn gây ra, mặc dù lão gia phu nhân chưa nói gì, nhưng nội tâm của ta rất áy náy...
Nghe hắn thành khẩn nói, không giống ngụy trang, Tổ An âm thầm thở dài, cha thì trung hậu, sao lại dạy ra nhi tử lòng dạ hẹp hòi như thế, cũng được, nể tình đối phương thành khẩn, về sau chỉ cần tên kia không chọc ta, ta sẽ không trả thù hắn.
Sở Sơ Nhan rải rác vài câu liền hóa giải Hồng Trung xấu hổ, rất tự nhiên nói sang chuyện khác, bầu không khí trở nên hòa hợp.
Trước đó Tổ An còn kỳ quái, nữ nhân băng sơn như vậy sao có thể xử lý Sở gia ngay ngắn rõ ràng, bây giờ rốt cục có chút minh ngộ.
Cũng không lâu lắm, đoàn người đi vào thư phòng, Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như sớm chờ ở bên trong.
- Tổ An, ngươi thật to gan, dám ở trước mắt bao người đi đánh bạc, còn dẫn Sơ Nhan theo?
Tần Vãn Như nặng nề vỗ bàn, trợn mắt nhìn hắn.
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +77!
Sở Trung Thiên đang nâng chung trà lên uống, bị nàng vỗ bàn phát ra tiếng vang dọa giật mình, xém chút rơi chén trà trong tay, vì che giấu bối rối của mình, hắn hắng giọng một cái, lập tức phụ họa:
- Không sai, Tổ An ngươi có biết tội của ngươi không?
Tổ An vừa xem thường nhìn cha vợ, vừa thành khẩn nói:
- Ta biết sai.
Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như sững sờ, nguyên bản bọn hắn nghĩ, đối phương khẳng định sẽ cãi lại vài câu, bọn hắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ, ai biết đối phương trực tiếp nhận tội, làm bọn hắn không tiện phát huy.
Sở Sơ Nhan và Nhạc Sơn cũng không nhịn được liếc nhìn, hiện tại bộ dáng của gia hỏa kia muốn bao nhiêu trung thực thì có bấy nhiêu trung thực, muốn bao nhiêu thuần lương thì có bấy nhiêu thuần lương, vẫn là gia hỏa miệng lưỡi bén nhọn khẩu chiến quần hùng ở trong Ngân Câu Đổ Phường sao?
Tần Vãn Như dừng một chút, vẫn dựa theo kế hoạch nguyên lai răn dạy:
- Ngươi có biết Sở gia chúng ta có gia quy, nghiêm cấm đệ tử trong phủ đánh bạc hay không?
- Ta không biết, hiện tại nhạc mẫu đại nhân nói ta mới biết.
Tổ An mở tròn mắt nói lời bịa đặt, đồng thời vỗ ngực bảo đảm.
- Nhạc mẫu đại nhân bớt giận, tuyệt đối không nên vì tức giận mà ảnh hưởng thân thể, ta cam đoan về sau không bước vào địa phương bẩn thỉu kia nữa.
Nói đùa cái gì, Mai Siêu Phong não tàn mới cho phép hắn tiếp tục vào đổ phường thắng tiền? Cam kết như vậy tương đương với phiếu khống.
Hô hấp của Tần Vãn Như cứng lại, thái độ của đối phương làm cho nàng chuẩn bị một đống kế hoạch mất đi đất dụng võ, thế là nàng đành phải hung hăng trừng Sở Sơ Nhan:
- Chẳng lẽ con không nhắc nhở hắn, còn cùng hắn đi hồ nháo?
Sở Sơ Nhan do dự một chút, cuối cùng không có vạch trần đối phương nói dối:
- Là con nhất thời sơ sẩy.