Chương 141: Kiểm kê
Hắn lo lắng Tổ An bị trừng phạt quá nghiêm khắc, thế là quyết định giúp hắn gánh.
Tuyết Nhi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, nghĩ thầm dù sao đêm nay sẽ giết tên kia, Sở gia phạt hắn như thế nào đều không trọng yếu.
Tần Vãn Như làm sao nhìn không ra Sở Sơ Nhan bao che, nghĩ thầm Tổ An rót cho nàng thuốc mê gì, sao nhanh như vậy đã bảo hộ rồi.
Nghĩ đến nữ nhi bảo bối có khả năng bị bắt cóc, nàng nhịn không được hung hăng trừng Tổ An một cái.
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +33!
Nhìn thấy tin tức này, Tổ An sững sờ, nghĩ thầm Sở Sơ Nhan đã nói như vậy, ngươi còn giận ta? Quá không giảng đạo lý.
Bất quá điểm nộ khí này nha, hắn không chê, tốt nhất là càng nhiều càng tốt.
Sở Trung Thiên ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói:
- Chuyện lần này huyên náo quá lớn, xém chút xung đột với quân đội địa phương, nói cho cùng kẻ cầm đầu đều là gia hỏa ngươi...
Hắn còn chưa nói xong, Tổ An lấy phiếu nợ ra:
- Ta giao 750 vạn lượng này cho nhạc phụ nhạc mẫu, dù sao hiện tại Sơ Nhan là thê tử của ta, của ta không phải của nàng sao, tự nhiên cũng là của Sở gia.
Sở Sơ Nhan tức đến xạm mặt lại, dù đối phương nói không sai, nhưng vì sao nghe chói tai như thế.
Tần Vãn Như hừ lạnh:
- Tiền này chúng ta không dám thu, Sở gia chúng ta đời đời trong sạch, chưa từng lấy bẩn tiền, nếu thật thu tiền này của ngươi, đến lúc đó không chừng ngoại nhân sẽ nói Sở gia chúng ta luân lạc tới cần nhờ con rể đi ra ngoài đánh bạc đến phụ cấp gia dụng.
Sở Trung Thiên cũng nói:
- Không sai, chúng ta không thể bởi vì cái này hủy thanh danh mấy trăm năm của Sở gia, chính ngươi cất kỹ, về sau không được nhắc lại việc này.
Tuyết Nhi thở dài một hơi, dù nàng đoán được tình huống sẽ như thế, nhưng cũng có chút lo lắng phiếu nợ rơi vào tay Sở gia, như vậy sẽ cực kỳ phiền toái, hiện tại hết thảy đều ở trong kế hoạch, vậy thì dễ làm rồi.
Tổ An cất phiếu nợ, trong lòng âm thầm nhả rãnh, nói cho cùng là bởi vì rất khó thu nợ mà thôi, nếu 750 vạn lượng bạc trắng bày ở nơi này, ta cũng không tin các ngươi sẽ thanh cao như vậy.
Sở gia một năm lãi ròng được bao nhiêu?
Gia quy gì kia, ở trước mặt lợi ích tuyệt đối, lại tính là cái gì.
- Đáng tiếc...
Tổ An nhức cả trứng, cái phiếu nợ này ở trong tay mình chính là gân gà, hắn không có bản lãnh tìm Mai Hoa Bang đòi, nhiều lắm là hàng năm xem có thể thu được chút lợi tức hay không, bất quá Mai Siêu Phong không phải người lương thiện, sẽ an phận thủ thường cho ta lợi tức, hơn phân nửa là sẽ chơi chiêu.
- Chuyện hôm nay, không thể không phạt, bằng không sẽ cho đệ tử Sở gia khác tín hiệu sai lầm, còn tưởng là đi đánh bạc không có gì lớn.
Tần Vãn Như nặng nề vỗ bàn.
- Đến tĩnh thất, chép gia pháp một vạn lần!
- Một vạn lần?
Tổ An trợn mắt.
- Nhiều như vậy ta làm sao chép xong?
- Không chép xong về sau không cho phép ra khỏi cửa, miễn cho ngươi cả ngày gây chuyện thị phi.
Ánh mắt của Tần Vãn Như có chút đắc ý, hừ, đừng tưởng ta không biết lần trước ngươi để Thủ Bình chép thay, hôm nay một vạn lần, dù ngươi tìm hắn chép thay cũng chép không hết, những ngày này ban đêm trở về đều ngoan ngoãn ở trong nhà đi.
- Ngươi đi xuống đi, hiện tại bắt đầu chép.
Tổ An chỉ có thể đau khổ lui ra, Sở Sơ Nhan lưu ở trong phòng, nhịn không được nói:
- Nương, một vạn lần có phải nhiều lắm không, lúc nào mới chép hết?
- Thế nào, ngay cả con cũng bắt đầu đau lòng hắn rồi?
Tần Vãn Như hừ lạnh.
- Con nào có...
Khuôn mặt Sở Sơ Nhan đỏ lên, nghĩ thầm gia hỏa vô sỉ kia, ta làm sao có thể đau lòng hắn.
Sở Trung Thiên cười ha hả nói:
- Con không cần lo lắng, mẹ con xưa nay nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, nàng mặt ngoài để Tổ An chép nhiều như vậy là trừng phạt hắn, trên thực tế là bảo vệ hắn. Con thử tưởng tượng, Mai Hoa Bang ăn thiệt thòi lớn như thế, há sẽ từ bỏ ý đồ? Nếu Tổ An tiếp tục ra ngoài đi loạn, không biết chừng sẽ bị bọn hắn hạ thủ, đến lúc đó không có bằng chứng, chúng ta cũng không cách nào giúp hắn báo thù.
- Bây giờ hắn thanh thản ổn định ở trong phủ chép gia pháp, Mai Hoa Bang thần thông quảng đại nữa, cũng không có cách nào vào Sở gia chúng ta tổn thương hắn.
Sở Sơ Nhan bừng tỉnh đại ngộ:
- Vẫn là cha mẹ nhìn xa trông rộng, con không nghĩ tới điểm ấy.
Tần Vãn Như cười hiền hòa:
- Sơ Nhan, tư chất của con mạnh hơn chúng ta, hiện tại khiếm khuyết chỉ là lịch duyệt và thời gian, đợi một thời gian, thành tựu của con tất nhiên vượt qua cha mẹ.
Sở Sơ Nhan cười cười, trong mắt lại có chút ảm đạm, lại cách mấy chục năm, mình phương hoa đã qua, vẫn lẻ loi trơ trọi một người, về phần Tổ An, căn bản không được nàng cân nhắc qua...
Hắt xì...
Tổ An vuốt mũi, nghĩ thầm là vị tiểu muội muội nào đang nhớ ta?
- Cô gia cuối cùng cũng trở về.
Một thanh âm vang lên, Thành Thủ Bình hấp tấp tiến lên đón, hắn nghe nói lần này cô gia ra ngoài đi cùng Tuyết Nhi, nên muốn tới xem có thể trùng hợp đụng phải Tuyết Nhi hay không, bất quá để hắn thất vọng là, bên người Tổ An chỉ có quản gia Hồng Trung.
Tổ An cười hắc hắc, nắm lấy cổ áo của hắn:
- Đến rất đúng lúc, theo ta đi chép gia pháp.
- A? Lại chép.
Thành Thủ Bình tái mặt.
- Lần này cần chép bao nhiêu lần.
Tổ An cười khoát tay áo:
- Không nhiều không nhiều, chỉ một vạn lần.
- Một vạn lần?
Thành Thủ Bình nhảy dựng lên, có phải cô gia không biết toán thuật hay không, có hiểu lầm gì với con số một vạn kia?
Hồng Trung đưa hắn đến tĩnh thất nói:
- Cô gia chưa chép xong, thì xin không nên rời đi.