Chương 147: Ra ngoài ý định (2)
Tổ An nuốt một ngụm nước bọt, thần kinh của nữ nhân này không khỏi quá cứng rồi, vậy mà có thể nhịn được đau nhức kịch liệt khi sinh nở? Vạn nhất nàng lại giết tới, chỉ sợ mình sẽ nguy hiểm.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng huyên náo, hiển nhiên trong phủ đã có người nghe được động tĩnh bên này chạy tới.
Trên mặt Tuyết Nhi hiện lên vẻ giãy dụa, cuối cùng vẫn chạy ra ngoài, bỗng nhiên ngừng ở trên tường viện, quay đầu oán hận trừng Tổ An:
- Ta sẽ trở về tìm ngươi!
Nói xong thân hình lóe lên, đã biến mất ở trong đêm tối.
Nàng vừa rời đi không bao lâu, một bóng người xinh đẹp bay tới, váy trắng bồng bềnh, như tiên nữ hạ phàm, không phải Sở Sơ Nhan thì là ai?
Nhìn thấy Tổ An máu me khắp người, nàng giật nảy mình:
- Ngươi làm sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?
Thấy được nàng, Tổ An thở dài một hơi, nhìn nàng lộ ra tiếu dung tự nhận là anh tuấn nhất, sau đó té xỉu ở trong ngực đối phương.
Lúc đầu thương thế của hắn đã rất nặng, vừa rồi triệu hoán Đại Phong tránh né sát chiêu của Tuyết Nhi, càng hao hết tất cả nguyên khí, trước đó một mực dựa vào ý chí gắng gượng, bây giờ nhìn thấy Sở Sơ Nhan, cả người duy trì không nổi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thấy đối phương ngã vào trong ngực mình, Sở Sơ Nhan vô ý thức muốn đẩy hắn ra, nhưng nhìn thấy toàn thân hắn chảy máu, lại do dự một chút, trong chớp mắt đó đối phương đã nằm ở trong ngực nàng.
Nghĩ đến trước đó đối phương giả vờ, Sở Sơ Nhan nhíu mày, nghĩ thầm lần này nếu dám gạt ta... Bất quá nguyên lực của nàng hơi tra xét, sắc mặt liền đại biến, nguyên lai đối phương là thật mạng sống như treo trên sợi tóc.
Đợi Tổ An tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên giường, mà trong phòng đã tụ tập không ít người, ngoại trừ Sở Sơ Nhan, còn có vợ chồng Sở Trung Thiên, mặt khác ngay cả người của nhị phòng tam phòng cũng tới, không ít người đang nghiên cứu lỗ thủng trên tường do Tuyết Nhi chọc ra, từng cái tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Tổ An thầm nghĩ may mắn vừa rồi trước khi té xỉu đã thu Dao Găm Có Độc vào không gian bàn phím, nếu bị những người này nhặt được, thì sẽ rất phiền phức.
Lúc này toàn thân hắn băng bó vải trắng, nghĩ thầm từ khi ta tới thế giới này, giống như thường xuyên thụ thương, đây là lần thứ mấy bị quấn thành như vậy rồi?
Đột nhiên cảm giác trên trán có khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho hắn, tập trung nhìn vào, phát hiện nguyên lai là Sở Hoàn Chiêu ngồi ở bên giường, gương mặt đáng yêu tràn đầy lo lắng.
Trong lòng Tổ An vừa cảm động lại oán thầm, so sánh với nàng, Sở Sơ Nhan lại đứng ở cách đó không xa như người không việc gì, giống như tổn thương là chồng của người khác, vẫn là cô em vợ biết đau lòng tỷ phu.
Thấy hắn mở mắt, Sở Hoàn Chiêu mừng rỡ nói:
- Cha mẹ, tỷ tỷ, hắn tỉnh.
Sở Trung Thiên vội vàng tới hỏi thăm:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Tổ An nói:
- Đau nhức...
Sở Trung Thiên ừ một tiếng:
- Vừa rồi Sơ Nhan dùng nguyên khí ôn dưỡng tâm mạch giúp ngươi, sau đó đại phu trong phủ băng bó bôi thuốc, cuối cùng mới cứu được ngươi.
Tổ An sững sờ, nhìn Sở Sơ Nhan đứng cách đó không xa, thấy nàng vẫn đạm mạc, không có chút biểu lộ cứu người nào, nghĩ thầm vừa rồi thật là hiểu lầm nàng.
Tần Vãn Như cũng đến bên giường:
- Đến cùng xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?
Tổ An đáp:
- Vừa rồi Tuyết Nhi muốn giết ta.
Đáng tiếc vừa rồi không ép hỏi được hậu trường của Tuyết Nhi là ai, bất quá trải qua khoảng thời gian này ở chung, hắn cảm thấy vợ chồng Sở thị, Sở Sơ Nhan xác suất đều rất thấp, cho nên không sợ nói ra, vừa nói vừa quan sát phản ứng của mọi người, hi vọng có thể thấy sơ hở gì.
Chỉ tiếc hắn nhìn một vòng, lại không nhìn thấy ai có khả nghi.
- Tuyết Nhi?
Mọi người kinh ngạc, vô ý thức nhìn về phía Sở Sơ Nhan.
Sở Hoàn Chiêu gấp:
- Tỷ phu, sao tỷ tỷ lại giết ngươi.
Tổ An liếc mắt:
- Ta nói là Tuyết Nhi, không có nói tỷ tỷ ngươi.
Sở Hoàn Chiêu oán thầm, Tuyết Nhi là thiếp thân nha hoàn của tỷ tỷ, ngươi nói như vậy mọi người sẽ hoài nghi nàng nha.
Đối mặt ánh mắt của mọi người, Sở Sơ Nhan cũng cau mày:
- Từ đầu hôm, ta đã không thấy bóng dáng của Tuyết Nhi.
Sở Trung Thiên trầm giọng nói:
- Người đâu, đi tìm Tuyết Nhi tới!
Hắn không có khả năng bởi vì một câu của Tổ An liền định tội Tuyết Nhi, dù sao đối phương cũng là thiếp thân nha hoàn của nữ nhi, vẫn cần mời đến đối chất.
Bất quá rất nhanh có thủ hạ trở về bẩm báo:
- Tuyết Nhi không ở trong phủ, chỗ nào cũng không tìm thấy.
Ánh mắt của Sở Trung Thiên ngưng tụ, tình huống như vậy rất giống chạy án nha.
- Vừa rồi đến cùng xảy ra chuyện gì, ngươi cẩn thận nói một chút.
Tần Vãn Như ngồi ở bên giường, váy tơ lụa phác hoạ ra đường cong eo mông duyên dáng nở nang, dẫn tới nhị phòng Sở Thiết Sinh không ngừng nghiêng mắt nhìn.
Tổ An đại khái nói một lần, đương nhiên giấu đi các lá bài tẩy của mình.
Tần Vãn Như nghe mà lông mày nhíu chặt, Sở Thiết Sinh nhịn không được mở miệng:
- Nói bậy nói bạ, nếu Tuyết Nhi thật muốn giết ngươi, phế... Hừ hừ, ngươi làm sao ngăn cản được?
Tổ An nhìn hắn, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn là hắc thủ phía sau màn, chẳng qua nếu thật là hắn, trực tiếp nhảy ra nói chuyện cho Tuyết Nhi như vậy, không khỏi quá ngu xuẩn rồi.
Sở Hoàn Chiêu thay hắn cãi lại nói:
- Tỷ phu còn lợi hại hơn mọi người tưởng tượng, lần trước ăn nhiều Trường Tiên Rên Rỉ như vậy cũng không rên, hôm nay ở trong học viện ra hết danh tiếng, để những gia hỏa tu vi Tam phẩm Ngũ phẩm kia rơi đầy bụi đất.
Nàng nói không ai tin tưởng, dù sao cái này quá không thể tưởng tượng nổi, Tam phẩm thì thôi, Ngũ phẩm là cái khái niệm gì?