Chương 148: Nghĩ biện pháp biến nghèo
Tam phòng Sở Nguyệt Pha cười ha hả:
- Tiểu Chiêu, ngươi quá thiện lương, hắn có bản lãnh gì có thể đối phó Ngũ phẩm? Nói ra có người tin sao?
Sở Thiết Sinh cũng phụ họa:
- Không sai, hơn nữa sao ta thấy ngươi một mực nói chuyện giúp họ Tổ? Giữa cô em vợ và tỷ phu vẫn phải giữ một khoảng cách thích hợp, nếu không sẽ rước lấy lưu ngôn phỉ ngữ, huống chi đêm động phòng hoa chúc, hai ngươi còn ở trên giường...
Tần Vãn Như trừng mắt:
- Im ngay, những lời này là trưởng bối như ngươi có thể nói sao? Nàng còn nhỏ như thế, ngươi không chỉ giữ gìn, còn muốn hắt nước bẩn vào!
Sở Thiết Sinh hậm hực hừ lạnh:
- Ta còn không phải suy nghĩ cho danh dự của Sở gia.
Tần Vãn Như nhíu mày, dù nàng có chút không thích, nhưng không thể không thừa nhận Nhị thúc nói có đạo lý, thái độ của nhị nữ nhi quá thân cận với Tổ An.
Không phải thật thích đó chứ?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị nàng phủ định, sao có thể, trên người Tổ An có điểm nào đáng giá nữ nhân thích chứ? Hoàn Chiêu há sẽ để ý hắn?
Nàng nghĩ nữ nhi hơn phân nửa là vì ham chơi, những năm này ở trong phủ không ai chơi với nàng, hiện tại thật vất vả tìm được bạn chơi mà thôi.
Mặc dù biết hai người không có khả năng, nhưng nàng vẫn suy nghĩ tìm một cơ hội nói với nữ nhi, để hai người bọn họ đừng thân cận như thế.
- Dựa theo vừa rồi Tổ An miêu tả, Tuyết Nhi hẳn là một giác tỉnh giả Mộc hệ nguyên tố Ngũ phẩm.
Sở Trung Thiên kiểm tra những cái lỗ rách trên vách tường, trầm giọng nói.
Mộc hệ?
Tổ An hồi tưởng cảnh tượng mái tóc của Tuyết Nhi quần ma loạn vũ, nghĩ thầm còn tưởng nàng là Mỹ Đỗ Toa chuyển thế.
- Ngũ phẩm?
Mọi người trong phòng nghị luận ầm ĩ, chẳng ai ngờ nha hoàn đáng yêu thường cắn hạt dưa kia lại là cường giả Ngũ phẩm.
Sở Thiết Sinh ồ lên:
- Nếu thật là cường giả Ngũ phẩm muốn giết hắn, hắn làm sao sống được?
Cái này không chỉ hắn nghi hoặc, cũng là nghi hoặc của mọi người, thấy ánh mắt mọi người nhao nhao rơi vào trên người mình, Tổ An không chút hoang mang nói:
- Tựa hồ là nàng nửa đường đau bụng kịch liệt, bằng không ta đã chết.
- Đau bụng?
Mọi người sững sờ, lý do này thực quá trò đùa, đường đường cường giả Ngũ phẩm, đột nhiên đau bụng, đến mức không cách nào giết chết một người bình thường... không đúng, còn yếu hơn người bình thường, thật là vượt quá mọi người tưởng tượng.
Thời điểm mọi người đang muốn chất vấn, Sở Sơ Nhan mở miệng:
- Hắn hẳn không có nói dối.
- ? ? ?
Nghe nàng nói, mọi người nhìn về phía Sở Sơ Nhan, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Tần Vãn Như nhíu mày, nghĩ thầm không phải nữ nhi mình bởi vì là vợ chồng với Tổ An, mới cố ý giúp hắn nói chuyện chứ?
- Kỳ thật ta đã sớm phát giác trên người Tuyết Nhi có vấn đề, mặc dù nàng ẩn tàng rất khá, nhưng cùng ta sớm chiều ở chung, chắc chắn sẽ ở trong vô thức bộc lộ. Ta một mực không nói, chính là muốn điều tra người giật dây nàng là ai, bất quá ta thực không rõ, tại sao nàng lại xuống tay với ngươi.
Sở Sơ Nhan vừa nói vừa nhìn về phía Tổ An, trên người nàng có một cỗ khí chất lạnh nhạt, nói cái gì cũng không chút hoang mang, làm cho người không chỉ không tức giận, ngược lại có loại cảm giác vốn nên như vậy.
- Ta cũng không biết.
Tổ An bất đắc dĩ, sớm biết phía sau màn sai sử không phải ngươi, từ đầu ta nên vạch trần Tuyết Nhi, làm hại nơm nớp lo sợ lâu như vậy.
Nghe Sở Sơ Nhan nói, mọi người kinh ngạc không hiểu, vừa cảm thán Tuyết Nhi ẩn tàng đủ sâu, vừa thảo luận nàng đến cùng là ai sai sử, ngược lại không ai còn nghi Tổ An nói nữa.
Sở Trung Thiên ho nhẹ, nói với Tổ An:
- Ngươi dưỡng thương trước, từ nay về sau ta sẽ phái mấy hộ vệ thiếp thân bảo hộ ngươi, phòng ngừa tình huống như hôm nay phát sinh.
- Cận vệ? Thiếp thân bao nhiêu.
Tổ An nghĩ thầm chẳng lẽ có mỹ nữ bảo tiêu?
Bất quá khi hắn nhìn thấy mấy hộ vệ đứng ở cửa, thì từ bỏ những ý nghĩ không thiết thực kia đi.
Sở Trung Thiên an ủi hắn vài câu liền dẫn người rời đi, Sở Hoàn Chiêu không nỡ đi, quấn lấy Tổ An hỏi sự tình hôm nay thắng bạc, còn trách chơi vui như vậy sao không dẫn nàng theo.
Tần Vãn Như vốn đã đi, nhưng quay đầu không thấy nhị nữ nhi, chú ý tới nàng quấn lấy Tổ An, song phương thần thái thân mật, không khỏi nhướng mày:
- Tiểu Chiêu, đi!
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +3+3+3...
Tổ An vui vẻ, vị nhạc mẫu này hỏa khí cũng không nhỏ, không phải sợ ta cua mất nhị nữ nhi của nàng đó chứ? Đây rốt cuộc là không có tự tin, hay bởi vì ta quá tuấn tú?
Lúc này Sở Hoàn Chiêu mới bất đắc dĩ rời đi, thời điểm Sở Sơ Nhan đi thì mặt lộ vẻ trầm tư, không biết suy nghĩ cái gì.
Đợi mọi người rời đi hết, Tổ An kiểm kê điểm nộ khí mới vừa lấy được, tổng cộng 6929 điểm, đại bộ phận là từ trên người Tuyết Nhi kiếm về.
Lần này hắn không vội vã rút thưởng, từ kinh nghiệm rút thưởng đến xem, chút điểm nộ khí ấy quá ít, rút cũng rút không ra thứ gì tốt, còn không bằng chờ tích lũy nhiều một chút lại rút, nói không chừng vận khí sẽ càng tốt.
Mặt khác trước đó vừa rút một lần, hắn tin tưởng vững chắc đinh luật bảo toàn vận khí, vừa rồi rút được kỹ năng, luôn cảm thấy rút nữa khẳng định không hên.
Nghĩ tới đây hắn liền đau lòng.
Kỹ năng “trừng người nào người đó mang thai” này vừa rút ra liền dùng một lần, đều là tiểu nương bì Tuyết Nhi làm hại, về sau có cơ hội nhất định phải để nàng đẻ thật.
Đồng thời hắn bắt đầu suy nghĩ tới một vấn đề nghiêm túc, đó là hiện tại hắn có tiền, không đúng, là quá có tiền!
750 vạn lượng bạc là cái khái niệm gì, đừng nói Minh Nguyệt Thành, phóng nhãn thiên hạ, cũng không có mấy người giàu hơn hắn.