Chương 153: Vô Tung Huyễn Liên (2)
Tổ An nghe mà sửng sốt, thế giới này nguy hiểm như vậy sao?
Kỷ thần y nói tiếp:
- Mấu chốt là vật này nở hoa chỉ ngắn ngủi mấy canh giờ, nếu như bỏ qua nó sẽ héo tàn mất đi tác dụng thần kỳ, cho nên bất luận ai đạt được vật này cũng sẽ lập tức ăn, tuyệt đối không cất giữ.
- Sớm nói như vậy không phải xong?
Vẻ mặt Tổ An xem thường.
- Vậy cái đồ chơi này làm sao lấy được? Có thương hội nào bán không?
Hắn nhớ trước kia đọc tiểu thuyết, bình thường sẽ có chút thương hội thần kỳ, ở trong đó chỉ cần ngươi có tiền, thứ gì cũng có thể bán, hơn nữa lực lượng khổng lồ, không sợ bất kỳ thế lực nào bức bách.
- Đúng là có thương hội như vậy.
Kỷ thần y nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
- Bất quá Vô Tung Huyễn Liên quá hiếm thấy, ngàn năm mới nở hoa một lần, cho đến trước mắt ngay cả ta cũng chỉ nghe qua truyền thuyết về nó, thương hội tự nhiên không thể có.
Tổ An nhíu mày:
- Ý của ngươi là ngươi cũng chưa thấy qua? Vậy sao ngươi dùng nó phối trí Giải Phong Đan gì? Ngươi sẽ không cố ý lừa ta, để ta giúp ngươi tìm Vô Tung Huyễn Liên giúp ngươi tăng công lực đấy chứ?
Kỷ thần y nổi giận:
- Ngươi cũng không ra ngoài hỏi thăm một chút, Kỷ Đăng Đồ ta nổi danh thiên hạ, giống người như vậy sao?
Nghĩ tới hắn hèn mọn lật xem truyện khiêu dâm, Tổ An vô ý thức nhẹ gật đầu:
- Giống!
Hô hấp của Kỷ thần y cứng lại, cuối cùng hậm hực hừ lạnh:
- Nếu không phải Tiểu Hi cầu ta, ngươi cho rằng ta sẽ chữa cho ngươi? Cũng không sợ nói cho ngươi, Linh Căn Giải Phong Đan này là ta lật khắp các loại cổ tịch mới viết ra, mặc dù ta chưa tận mắt thấy Vô Tung Huyễn Liên, nhưng trước kia có người từng thấy, ta căn cứ bút ký của tiền nhân, lại thêm kinh nghiệm nhiều năm lục lọi ra.
- Đó chính là nói không chắc hữu dụng?
Tổ An truy vấn.
Kỷ thần y giận thật rồi:
- Ngươi không tin y thuật của ta? Vậy ngươi tìm người khác đi.
Nói xong quay người rời đi, Tổ An vội vàng kéo hắn lại, cười làm lành nói:
- Ta chỉ là thuận miệng nói, sao dám không tin ngài, đây là lễ vật ta đặc biệt chuẩn bị cho ngài, bớt giận, bớt giận.
Vừa nói vừa nhét qua một quyển sách.
- Đây là cái gì?
Kỷ thần y liếc mắt nhìn, một bộ không có hứng thú, cái đồ chơi này hiển nhiên không phải ngân phiếu gì, nhìn giống một quyển sách nát, có cái gì mà xem.
Tổ An lộ ra nụ cười thần bí:
- Ngài nhìn xem sẽ biết.
Ban đầu ở chỗ Kỷ thần y thấy hắn bị tập tranh thu mua, Tổ An liền trở về làm quyển sách này, chuẩn bị bất cứ tình huống nào, cùng lang trung giữ gìn mối quan hệ sẽ không có chỗ xấu, phải biết hạnh phúc nửa đời sau của hắn còn trông cậy vào gia hỏa này.
Kỷ thần y nghi ngờ lật ra, chỉ thấy mở đầu viết:
- Mỗi người đều có bất hạnh riêng...
Lúc đầu hắn còn xem thường, nhưng xem tiếp mấy trang, rất nhanh hô hấp đã dồn dập, vội vàng cất sách vào trong lòng, thứ này xem ban ngày quá lãng phí, đương nhiên phải trời tối người yên từ từ thưởng thức.
- Tiểu tử ngươi thật là một nhân tài.
Kỷ thần y vỗ vỗ vai hắn, một bộ trẻ nhỏ dễ dạy.
Tổ An thở dài một hơi, mới vậy đã mua được ngươi? Phải biết ta còn có chuẩn bị ở sau, chỉ có thể nói những lão tài xế kiếp trước quá bác đại tinh thâm, đời sống tinh thần của người thế giới này quá mức cằn cỗi.
- Ngươi từ chỗ nào lấy được đồ tốt như vậy?
Kỷ thần y thần thần bí bí hỏi.
- Ta trước kia đụng phải một đạo sĩ, từ chỗ của hắn nghe được.
Tổ An không nói là mình viết, dù sao loại vật này... hắn cũng cần mặt mũi.
- Những đạo sĩ này thật đúng là...
Kỷ thần y hít sâu một hơi, nghĩ thầm trước đó coi thường bọn hắn.
- Hắc hắc, ta còn tưởng cố sự này là ngươi viết, nghĩ thầm món đồ kia của ngươi không dùng được, còn có thể viết ra cố sự đặc sắc như thế, thật là khiến người ta bội phục.
Tổ An tức đến xạm mặt lại, nghĩ thầm nếu không phải còn cần dựa vào ngươi trị liệu, ta không từ trên người ngươi xin chút điểm nộ khí, vậy thì quá có lỗi với mình.
- Cái đồ ngươi nói thần kỳ như vậy, vậy ta chẳng phải không có cơ hội sao? Đồ vật thần kỳ như vậy ta đi chỗ nào tìm.
Bỗng nhiên Tổ An nghĩ đến một vấn đề, trong lòng lạnh lẽo.
- Ngươi không cần bi quan, nể tình ngươi biết quy cũ, ta chỉ điểm ngươi một chút.
Kỷ Đăng Đồ vuốt râu dê, biểu lộ cao thâm khó dò.
- A, xin thần y chỉ rõ.
Tổ An nịnh nọt.
- Trước đó ta chiếm được tin tức, trong Dao Quang Bí Cảnh hẳn có một cây Vô Tung Huyễn Liên, về phần có thể lấy được hay không, thì phải nhìn bản lãnh của ngươi.
Kỷ Đăng Đồ đáp.
- Dao Quang Bí Cảnh?
Tổ An ngây ngốc, từng chữ hắn đều biết, vì sao hợp lại hắn lại không biết ý gì nhỉ.
Kỷ Đăng Đồ nhướng mày:
- Ngươi là người của Minh Nguyệt Học Viện, sao lại không biết?
- Minh Nguyệt Học Viện? Ta không phải mới vào học hai ngày sao.
Tổ An buồn bực nói.
Lúc này Kỷ Đăng Đồ mới nói:
- Mặc dù tu luyện giả cường đại, cũng chinh phục rất nhiều nơi, nhưng thế giới này quá lớn, y nguyên còn có rất nhiều bí mật chưa biết.
- Mỗi châu quận đều có một vài bí cảnh, ai cũng không biết bí cảnh đến cùng từ đâu tới, phảng phất như từ thời điểm nhân loại có ghi chép, bọn chúng đã xuất hiện ở giữa thiên địa.
Ánh mắt của Kỷ Đăng Đồ lộ ra vẻ hướng về.
- Có một loại thuyết pháp nói những bí cảnh này đều là tiểu thế giới do tiên nhân thượng cổ mở ra, có thì hoàn cảnh, quy tắc bên trong giống như thế giới của chúng ta, nhưng có lại khác rất lớn, bên trong nguy cơ trùng trùng, lại tràn đầy kỳ ngộ.