Chương 155: Tư cách bí cảnh (2)
Lúc này Kỷ Đăng Đồ mới hừ lạnh:
- Nếu không phải nể tình ngươi vừa rồi hiếu kính quyển sách nhỏ kia, ta còn không cho ngươi đâu. Cố sự như vậy còn không, về sau lại cho ta chút ít?
Tổ An thầm mắng một câu lão lưu manh, sau đó mới nói:
- Ngài trước xem hết cố sự này, về sau ta sẽ đưa thêm?
Chỗ tốt không thể đưa hết một lần, về sau nếu có địa phương gì cần lại cho hắn, như vậy mới lợi nhuận.
Nghe hắn nói ý tứ là còn có cố sự như vậy, trong bụng Kỷ Đăng Đồ nở hoa:
- Tốt tốt tốt, mặc dù tiểu tử ngươi ở địa phương khác vô dụng, nhưng phương diện này quả thực là nhân tài, không tệ không tệ...
Tổ An tức đến xạm mặt lại, lời khen này nghe như thế nào cũng giống mắng người.
- A đúng rồi, quên nhắc nhở ngươi.
Kỷ Đăng Đồ chợt nhớ tới một chuyện.
- Ngươi lo lắng tiến vào bí cảnh tìm không thấy Vô Tung Huyễn Liên, còn không bằng trước lo lắng làm sao vào bí cảnh được cái đã.
- A?
Tổ An kinh hãi.
- Cái này còn có môn đạo?
- Đương nhiên!
Kỷ Đăng Đồ giống như nhìn thằng ngốc nhìn hắn.
- Trong bí cảnh rất nguy hiểm, cho nên người bình thường không cần suy nghĩ, đi cũng chỉ là mất mạng; một phương diện khác là tràn ngập kỳ ngộ, là địa phương tất cả tu luyện giả hướng tới, bất quá sư nhiều cháo ít, cũng không thể ai muốn đến thì đến nha?
- Bí cảnh của mỗi châu phủ thường thường đều do học viện khống chế, mà một châu phủ lại có rất nhiều học viện, trước khi bí cảnh mở ra đều sẽ phái người đến, để cho công bằng, sẽ tổ chức một lần thi đấu tuyển chọn, người chiến thắng mới có tư cách tiến vào bí cảnh.
Tổ An nổi giận:
- Ngươi rõ ràng là đùa nghịch ta, còn phải tham gia thi đấu, ta có năng lực kia sao?
Mặc dù bây giờ hắn lén lút tu luyện tới Tam phẩm, nhưng trong Minh Nguyệt Học Viện cường giả Ngũ phẩm cũng không ít, Tứ phẩm rất nhiều, huống chi còn có tuyển thủ của học viện khác tham gia, trừ khi hắn dùng hết át chủ bài, có lẽ có một chút xíu cơ hội, nhưng bại lộ át chủ bài như vậy không phù hợp nguyên tắc Cẩu Thánh của hắn.
Hơn nữa sự tình mình tu luyện Kỷ Đăng Đồ cũng không biết, hắn cho ta chủ ý như vậy, không phải là đang trêu đùa sao?
- An tâm chớ vội, an tâm chớ vội.
Kỷ Đăng Đồ ngượng ngùng cười cười.
- Mặc dù ngươi không được, nhưng lão bà của ngươi được nha, Sở đại tiểu thư ở trong thế hệ trẻ cơ hồ là tồn tại ưu tú nhất, nàng nhất định có thể đi vào bí cảnh, ngươi nhờ nàng giúp ngươi tìm Vô Tung Huyễn Liên là được.
Tổ An tức đến xạm mặt lại:
- Theo lời ngươi nói, đồ chơi kia thần kỳ như vậy, một cánh hoa có thể tăng lên một tiểu cảnh giới, coi như nàng tìm được khẳng định cũng ăn mất.
Kỷ Đăng Đồ nghĩa chính ngôn từ nói:
- Nàng không phải lão bà của ngươi sao, thân thể của trượng phu có việc, nàng hỗ trợ cứu chữa không phải thiên kinh địa nghĩa, chẳng lẽ nàng thật muốn phòng không gối chiếc cả đời?
Tổ An oán hận nhìn đối phương, tâm tư muốn giết hắn cũng đã có, hỗn đản này quả thực là hết chuyện để nói.
- Bất quá lão bà cũng chưa chắc đáng tin, vợ chồng vốn là chim cùng rừng đại nạn lâm đầu mạnh ai nấy chạy.
Lời nói của Kỷ Đăng Đồ xoay chuyển, một bộ rất thấu rõ nhân sinh.
- Nhưng tựa hồ ngươi còn có đường đi khác, nữ nhân ngực lớn của Minh Nguyệt Học Viện... A phi phi phi, không phải Bùi Miên Mạn có tình ý với ngươi sao, lão bà không đáng tin, tìm tình nhân đi, nàng nhất định sẽ giúp ngươi.
Trước đó nghe Kỷ Tiểu Hi nhắc qua sự tình phát sinh ở trong học viện, để hắn bội phục không thôi:
- Lại nói ngươi thật là thiên tài, cái đồ chơi kia không dùng được, lại còn có thể thu phương tâm của mỹ nhân tuyệt sắc, không ấy dạy ta một chút?
Nghe hắn mở miệng nói không dùng được, Tổ An thật rất muốn tự tử, nghĩ thầm chờ lão tử khôi phục bình thường, chuyện thứ nhất chính là ủi nữ nhi của ngươi, để ngươi cười trên nỗi đau của người khác, đương nhiên hiện tại lời này là vạn lần không dám nói ra.
Kỷ Đăng Đồ trêu ghẹo một lúc, thấy hắn không có phản ứng gì, không khỏi có chút tẻ nhạt vô vị:
- Suýt nữa quên mất, lần này là Sở gia mời ta tới trị thương cho ngươi.
Vừa nói vừa kiểm tra, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ:
- Thân thể của tiểu tử ngươi thật cổ quái, người bình thường bị thương nặng như vậy, đã sớm ợ ra rắm, ngươi không chỉ không chết, hơn nữa tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn thường nhân rất nhiều.
Tổ An sững sờ, nghĩ thầm đây hẳn là công hiệu của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, dù sao cũng là công pháp dựa vào ăn đòn tăng lên công lực, phương diện chữa thương và khôi phục tự nhiên sẽ rất độc đáo, nếu không đã sớm chết ở trên đường luyện công.
Kỷ Đăng Đồ kê cho hắn chút thuốc thoa ngoài da, sau đó thần sắc kích động rời đi, hiển nhiên vừa rồi đạt được quyển sách nhỏ kia để hắn không kịp chờ đợi, muốn về nhà vụng trộm thưởng thức.
Nhìn thấy hắn rời đi, Tổ An rơi vào trầm tư, đến cùng làm sao mới có thể danh chính ngôn thuận tiến vào bí cảnh đạt được Vô Tung Huyễn Liên, cũng không biết suy nghĩ bao lâu, khóe miệng của hắn dần dần hiện lên nụ cười buông lỏng...
Sáng sớm hôm sau, Tổ An đòi đi học, để Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như rất vui mừng, nghĩ thầm quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy, bất quá nghĩ đến trên người hắn bị thương, vẫn không yên lòng, vội vàng bảo đại phu kiểm tra, lại phát hiện thương thế của hắn gần như khỏi hẳn.
- A, tên Kỷ Đăng Đồ kia vẫn có chút bản lãnh nha.
Sở Trung Thiên tự nhiên không nghĩ tới đây là vì Tổ An tu luyện công pháp đặc thù, vô ý thức quy công cho Kỷ Đăng Đồ.
Tần Vãn Như hé miệng cười nói:
- Trước đó ngươi còn không nguyện ý mời hắn vào phủ.