Chương 156: Đệ bát mỹ nhân
Sở Trung Thiên hừ lạnh:
- Tên kia cả ngày sắc mị mị nhìn chằm chằm vào ngươi, trong bụng khẳng định không có ý nghĩ gì tốt, ta tự nhiên không chào đón hắn.
- Đã là vợ chồng, còn ăn dấm...
Tần Vãn Như nhịn không được đẩy hắn một cái, má ngọc kiều diễm như lửa.
Tổ An nhìn ở trong mắt, cảm giác nhạc phụ tiện nghi này có nguy hiểm bị đội nón xanh nha, bất quá nghĩ đến Kỷ Đăng Đồ bỉ ổi sưu tầm cái yếm của nữ nhân như vậy, chắc hẳn cũng chỉ là loại trạch nam có sắc tâm không có sắc đảm, liền bỏ đi ý nghĩ này.
Thân thể đã không có việc gì, hai vợ chồng tự nhiên sẽ không ngăn không cho hắn đi học, bất quá vẫn an bài mấy thị vệ như hình với bóng theo sát.
Tổ An đương nhiên sẽ không giống mấy tên não tàn trong phim, tìm cách thoát khỏi thị vệ bảo hộ, kết quả gặp phải nguy hiểm, bây giờ hắn ước gì Sở gia phái càng nhiều thị vệ bảo hộ hắn, trời mới biết Tuyết Nhi và Mai Siêu Phong sẽ từ chỗ nào lao ra giết hắn.
Không giống hắn cảnh giác hết nhìn đông tới nhìn tây, Sở Hoàn Chiêu lại nhẹ nhõm nhảy cẫng... lấy tính tình của nàng, giống như rất khó có thời điểm thương tâm khổ sở.
- Tỷ phu tỷ phu, ngươi nhanh nói vì sao ngày đó ngươi thắng Ngân Câu Đổ Phường nhiều tiền như vậy, trước đó còn chưa hỏi đã bị mẫu thân lôi đi.
Trong mắt Sở Hoàn Chiêu tràn đầy hiếu kì.
Tổ An tức đến xạm mặt lại:
- Không phải Sở gia các ngươi cấm cờ bạc sao, quấn lấy ta hỏi chuyện này làm gì, không sợ mẫu thân muội bắt chép gia pháp sao?
- Ta chỉ hỏi một chút mà thôi, cũng không phải tự mình đi đánh bạc, mẫu thân mới sẽ không quản ta đâu.
Sở Hoàn Chiêu lôi kéo cánh tay của hắn đung đưa.
- Tỷ phu mau nói đi, tỷ phu...
Cảm nhận trên tay truyền đến xúc cảm mềm mại của thân thể thiếu nữ, Tổ An giật mình, sao tiểu nha đầu này một chút phòng bị cũng không có vậy hả, không được, hôm nào phải tìm cơ hội dạy nàng, miễn cho tiện nghi tiểu tử thúi khác.
Chuyện đêm đó vốn là tác phẩm đắc ý của hắn, nếu không khoe khoang thì khác gì cẩm y dạ hành, Tổ An thuận thế giả ra vẻ bất đắc dĩ, sau đó trắng trợn tuyên truyền tình hình lúc đó.
Từ phản ứng khi Kỷ Đăng Đồ nhìn thấy quyển sách nhỏ kia liền biết, mặc dù người của thế giới này thực lực cường đại, nhưng phương diện vui chơi giải trí lại quá thấp, làm sao so sánh được với kiếp trước.
Rất nhanh bị kịch bản trầm bổng hào hùng của hắn hấp dẫn đến ngây người, ngay cả đám thị vệ Sở gia cũng thỉnh thoảng liếc nhìn, nghĩ thầm mặc dù cô gia này không có bản lãnh gì, nhưng công phu miệng lưỡi thật rất cao minh, dù về sau bị Sở gia đuổi ra khỏi cửa, chạy đến quán trà làm thư sinh kể chuyện cũng không đói chết.
Sở Hoàn Chiêu nghe mà sợ hãi thán phục liên tục, cuối cùng nhịn không được thở dài:
- Đáng tiếc không có tận mắt nhìn thấy chuyện thú vị như vậy, tỷ phu, lần sau có chuyện như vậy, ngươi nhất định phải dẫn ta đi có biết hay không?
Tổ An nhẹ gật đầu:
- Được rồi...
Cô nãi nãi này không đắc tội nổi, mặc dù mới đầu rất hung dữ với mình, nhưng bây giờ lại rất tốt.
Sở Hoàn Chiêu lại không yên lòng:
- Vậy chúng ta ngoéo tay, một lời đã định!
Nói xong đưa ngón tay ra.
Nhìn ngón tay như ngọc trước mắt, Tổ An nghĩ thầm cô nàng này quả nhiên là mỹ nhân bại hoại, chỉ tiếc cả ngày ăn mặc giống như dã nha đầu, thực có chút phung phí của trời.
- Được.
Tổ An có chút bất đắc dĩ vươn tay móc ngoéo.
- Ngoéo tay treo ngược một trăm năm không cho phép cải biến.
Đối mắt của Sở Hoàn Chiêu cười như nguyệt nha.
Đám thị vệ Sở gia thì trợn tròn mắt, nghĩ thầm tên cô gia phế vật này đến cùng có mị lực gì, đầu tiên là được đại tiểu thư xem trọng, bây giờ ngay cả Nhị tiểu thư tựa hồ cũng có quan hệ thân mật.
Có cần tìm cơ hội thỉnh giáo hắn một chút hay không? Mặc dù không cua được các tiểu thư, nhưng trong phủ còn không ít nha hoàn xinh đẹp nha.
Chỉ có Thành Thủ Bình theo sau lưng thì mặt ủ mày chau, trong lòng đang gào thét: Tuyết Nhi, Tuyết Nhi mỹ lệ của ta, sao ngươi lại là nội gián, ta bi thương nước mắt thành sông, đời này chỉ sợ sẽ không yêu ai nữa.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến rất nhiều tiếng huyên náo:
- Tránh ra tránh ra, ngựa bị sợ hãi!
Mấy người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa mạnh mẽ đâm tới ở trên đường, mã phu cố gắng ghìm cương, nhưng hai con ngựa phảng phất như nổi điên, căn bản không nghe khống chế.
- Tiểu thư cô gia cẩn thận!
Mấy thị vệ Sở gia vội vàng bảo hộ hai người ở giữa, Thành Thủ Bình thì trốn đến đằng sau hai người.
Mắt thấy xe ngựa sắp đụng vào, một thị vệ phi thân nhảy ra, trực tiếp giữ chặt dây cương, cơ bắp nổi gân, ngạnh sanh kéo hai con ngựa bị hoảng sợ ngừng lại.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, hiển nhiên nhìn thấy tư thế oai hùng như vậy, từng người bội phục không thôi.
- Ai nha...
Đúng lúc này, tiếng kêu duyên dáng vang lên, một bóng người xinh đẹp từ trên xe ngựa ngã ra, hiển nhiên bởi vì đột nhiên dừng lại mà sinh ra quán tính, người ở bên trong không bảo trì được cân bằng.
Toàn bộ quá trình phát sinh cực nhanh, thị vệ Sở gia ở bên cạnh còn không kịp phản ứng, thân ảnh kia đã đánh về phía Tổ An.
Tổ An sững sờ, vô ý thức ôm đối phương, một cỗ cự lực đánh tới, cả người hắn không khỏi lui về sau mấy bước, may mắn Sở Hoàn Chiêu ở sau lưng liều mạng chống đỡ, hắn mới không có té ngã ở trên đất.
- Đa... Đa tạ công tử cứu giúp.
Một thanh âm rụt rè truyền đến, nôn ngữ như châu, thanh âm lại nhu hòa thanh thúy, cực kỳ dễ nghe.