Lục Địa Kiện Tiên

Chương 157: Đệ bát mỹ nhân (2)

Chương 157: Đệ bát mỹ nhân (2)


Tổ An cúi đầu xem xét, chỉ thấy trong ngực là một thiếu nữ mỹ mạo, hai gò má ửng đỏ, màu da trắng nõn, đôi mắt sáng sủa óng ánh.
Nàng mặc váy dài màu lam nhạt, phía trên thêu đồ án hình nước chảy và mây trôi, nhìn ra được là tơ lụa quý báu dệt thành, để cho người ta nhìn thấy liền biết nàng nhất định xuất thân từ gia đình đại phú đại quý.
Mặc dù như thế, cũng không để cho thiếu nữ nhiễm chút tục khí, toàn thân nàng có một loại khí chất thanh nhã, để người nhìn thấy đã yêu.
Lúc này Thành Thủ Bình cũng thấy rõ tướng mạo của nàng, cả người nhất thời như bị sét đánh:
- Chết rồi chết rồi, trên đời tại sao có nữ nhân xinh đẹp như vậy? Không được không được, ta yêu nàng rồi.
Lúc này Sở Hoàn Chiêu hừ lạnh:
- Trịnh Đán, ngươi làm cái quỷ gì thế hả?
Trịnh Đán?
Tổ An sững sờ, nghĩ đến lúc trước Vi Tác đề cập qua Hồng Nhan Lục của Minh Nguyệt Học Viện, Trịnh Đán xếp thứ tám, cùng ở một trường, Sở Hoàn Chiêu tự nhiên nhận biết nàng.
Trịnh Đán quả nhiên xinh đẹp, khoảng cách gần quan sát, Tổ An có thể rõ ràng nhìn thấy lông mi nàng run rẩy, đôi mắt mê người, còn có môi đỏ kiều diễm ướt át, để cho người ta kìm lòng không được muốn hôn xuống.
Cũng không biết là vị lang hữu nào tạo ra Hồng Nhan Lục, cho tới bây giờ, hắn nhìn thấy mỗi người đều có dung nhan tuyệt sắc, quả thật là danh xứng với thực.
- Uy, ngươi còn muốn ôm đến lúc nào?
Sở Hoàn Chiêu thấy hai người hàm tình mạch mạch nhìn nhau, có chút không vui.
Lúc này Tổ An mới như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng buông thiếu nữ trong ngực ra:
- Tiểu thư ngươi không có sao chứ?
Đồng thời trong lòng âm thầm cảm thán, thân thể của cô nương này thật nhẹ thật mềm.
- Đa tạ công tử cứu giúp.
Thiếu nữ sửa lại mái tóc rối bời, nhu hòa mỉm cười.
Thành Thủ Bình cảm thấy hối hận, sớm biết như thế vừa rồi mình nên vọt tới trước mặt, không chỉ có thể biểu lộ trung tâm với cô gia tiểu thư, còn có thể ôm người đẹp, làm anh hùng cứu mỹ nhân, được đối phương cảm kích.
Sở Hoàn Chiêu lại hừ lạnh:
- Vừa rồi nếu không phải ta ở phía sau chống đỡ giúp hai ngươi, ngươi sớm đã ngã sấp xuống đất, sao không cảm tạ ta?
Trịnh Đán mỉm cười khom người:
- Cũng cám ơn Sở nhị tiểu thư.
- Không dám nhận, một chút thành ý cũng không có.
Hai tay của Sở Hoàn Chiêu ôm trước ngực, trực tiếp hất mặt qua một bên.
Trịnh Đán cũng không để ý, mà nói với Tổ An:
- Vừa rồi ngựa trong phủ chấn kinh mất khống chế, may mắn công tử tiếp được ta, bằng không ta đã rơi trên mặt đất, hậu quả khó mà lường được.
- Đổi thành bất kỳ nam tử nào cũng sẽ xuất thủ cứu giúp, dù sao khuôn mặt xinh đẹp như vậy nếu ngã xuống đất lưu lại dấu vết gì, thì sẽ là tổn thất của tất cả nam nhân trên thế gian.
Tổ An vừa cười vừa nói.
Trịnh Đán nở nụ cười xinh đẹp:
- Công tử quá khen rồi.
Sở Hoàn Chiêu không chịu rồi:
- Uy uy uy, hai ngươi ở trước mặt ta mắt đi mày lại, có phải quá phận rồi hay không?
Trịnh Đán sững sờ, vô ý thức hỏi:
- Nhị tiểu thư đã có người trong lòng rồi? Sao ta không biết.
Khuôn mặt Sở Hoàn Chiêu nóng lên, hừ lạnh:
- Phi, hắn là tỷ phu của ta, ta cũng không tin ngươi không biết thân phận của hắn!
Lúc này Trịnh Đán mới kinh ngạc nhìn Tổ An:
- Nguyên lai Sở đại tiểu thư kén rể là ngươi, một mực chỉ nghe danh, lại chưa từng gặp mặt.
Tổ An nhịn không được nói:
- Có phải nghe danh không bằng gặp mặt hay không.
Trịnh Đán lắc đầu, hé miệng cười nói:
- Công tử tuấn tú lịch sự, làm người lại có lòng hiệp nghĩa, tốt hơn trong truyền thuyết rất nhiều.
Trong bụng Tổ An nở hoa, mặc dù biết đối phương có thành phần khách sáo, nhưng được mỹ nữ tán thưởng, đổi thành ai cũng sẽ nhịn không được cao hứng.
Sau khi đi vào thế giới này, mọi người há miệng ngậm miệng không phải phế vật chính là cặn bã, khó được có một người khen hắn, còn là mỹ nữ tuyệt sắc.
Đáng tiếc bàn phím không thể đo chỉ số đào hoa, nghĩ đến ta hẳn là rất có nữ nhân duyên.
- Ta còn có chút việc, sẽ không quấy rầy các ngươi.
Trịnh Đán mỉm cười, khom người cáo từ, chỉ để lại mùi thơm nhàn nhạt trong không khí.
Sở Hoàn Chiêu thấy Tổ An và Thành Thủ Bình không hẹn mà cùng nhìn thân ảnh của đối phương ngẩn người, tức giận nói:
- Người đã đi, các ngươi còn nhìn?
Đến từ Sở Hoàn Chiêu, điểm nộ khí +100!
Tổ An nhịn không được nói:
- Cô em vợ, không phải ta nói nhiều, nhưng ngươi nên học người ta một chút, rõ ràng tướng mạo tương xứng nàng, nhưng người ta giơ tay nhất chân đều là nữ nhân vị, để cho nam nhân lưu luyến quên về.
Thành Thủ Bình tràn đầy đồng cảm gật đầu.
Sở Hoàn Chiêu sắp tức đến bể phổi rồi:
- Ta học nàng? Dáng vẻ kệch cỡm kia, nhìn liền buồn nôn.
Đến từ Sở Hoàn Chiêu, điểm nộ khí +348!
Tổ An nhướng mày:
- Ngươi không thể bởi vì người ta dáng dấp đẹp mắt một chút, ngôn hành cử chỉ ôn nhu một chút, liền mắng nàng chứ.
Sở Hoàn Chiêu hừ lạnh:
- Cũng chỉ có những nam nhân háo sắc như các ngươi mới bị lừa gạt, ngươi biết nàng đã có hôn ước chưa? Đã có hôn ước còn không tránh hiềm nghi dây dưa với ngươi, còn cùng ngươi mắt đi mày lại, xem xét liền biết không phải người tốt lành gì.
- Nàng có hôn ước rồi?
Tổ An có chút mất mát, nam nhân chính là như vậy, dù không có tình cảm gì với người ta, cũng ước gì mỹ nữ trong thiên hạ đều vây quanh mình.
Thành Thủ Bình càng như nghe được sấm sét giữa trời quang, mình vừa nảy sinh tình yêu, lại sớm chấm dứt như vậy sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất