Chương 159: Giáo sư danh dự (2)
- A, chẳng lẽ mị lực của ta lớn đến loại trình độ này, đã trong lúc vô tình công chiếm trái tim một cô nương mà không biết?
Tổ An nhịn không được sờ lên khuôn mặt của mình.
Khương La Phu:
- ...
Da mặt của gia hỏa này thật dày.
- Đã không biết thì thôi.
Khương La Phu hừ lạnh.
- Hôm nay tới tìm ta là vì chuyện gì?
Tổ An đi tới, tựa như rất quen thuộc kéo một băng ghế ngồi ở đối diện nàng:
- Ta muốn làm lão sư danh dự của trường học các ngươi.
Khương La Phu vô ý thức khép hai chân lại một chút, để tránh lộ cảnh xuân, nghe được lời này không khỏi vui vẻ:
- Là ngươi điên rồi hay ta điên rồi, ngươi nói ngươi muốn làm lão sư của trường học chúng ta?
- Đúng thế!
Tổ An nhẹ gật đầu, khoảng cách gần ngồi cùng nàng, mới có thể cảm nhận được mị lực to lớn, bộ ngực đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn, tạo thành thị giác tương phản rất lớn, nhìn nhiều vài lần sẽ muốn chảy máu mũi.
Khương La Phu hừ lạnh:
- Ngươi có biết muốn trở thành lão sư cần tư cách gì không? Dạy tu hành cơ bản đều là Lục phẩm trở lên, dạy văn khoa tu vi thấp một chút, bất quá bọn hắn đều là quan viên triều đình, tinh thông luật pháp, lễ nhạc, dân sinh… xin hỏi các hạ đến cùng là tu vi Lục phẩm, hay là mệnh quan của triều đình?
Tổ An ngượng ngùng:
- Ta đương nhiên biết những thứ này, ta không phải đi đường chính thống, mà muốn hỏi thăm có thể thông qua tài trợ trường học, thu được xưng hào lão sư danh dự không.
Ở kiếp trước, trong những trường học kia thường xuyên có loại thao tác này, phú hào có thể tài trợ trường học, thu hoạch được danh xưng đặc thù trong trường, như vậy con cái vào trường này học sẽ trở nên khá dễ dàng.
Nếu địa vị xã hội đủ cao, sẽ còn được rất nhiều trường học tranh nhau trao tặng danh hiệu giáo sư danh dự, tiến sĩ danh dự...
- Tài trợ?
Khương La Phu nháy nháy mắt, chuyện như vậy trước kia có thể nói chưa từng nghe thấy, nhưng nghe hắn giải thích, tựa hồ đúng là có không gian thao tác, bất quá nàng vẫn lắc đầu.
- Thôi đi, ngươi là người ở rể của Sở gia, có thể có bao nhiêu tiền.
- 750 vạn lượng có đủ không?
Tổ An nói, hắn đã suy nghĩ rõ ràng, giấy nợ này đúng là quá gân gà, lưu ở trong tay hơn phân nửa không có năng lực lấy về, đồng thời còn sẽ đưa tới rất nhiều mầm tai vạ, mấu chốt là làm hại hắn không thể dùng Phú Bà Khoái Lạc Cước, tương đương với thiếu một cái mạng.
Tiền mặc dù tốt, nhưng cũng phải có mạng để tiêu.
Lúc trước hắn suy nghĩ thật lâu, quyết định quyên số tiền kia ra ngoài, nhưng không thể quyên không, làm sao cũng phải kiếm được chỗ tốt.
- 750 vạn lượng?
Khương La Phu giật nảy mình, dù lấy địa vị của nàng, số tiền này cũng là một khoản lớn.
- Ngươi lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?
Nghe nàng hoài nghi, Tổ An đại khái nói sự tình từ Ngân Câu Đổ Phường thắng bạc ra.
- Tiểu tử ngươi đến cùng làm sao làm được?
Khương La Phu khiếp sợ không thôi, xưa nay nàng không quan tâm sự tình trong Minh Nguyệt Thành, nên bây giờ mới biết chuyện này.
- Có lẽ là vận khí của ta tương đối tốt.
Tổ An ngại ngùng nói, mình cũng không tính nói láo, dù sao dùng Vận Khí Đan đích thật là đề cao vận khí.
- Ngươi không muốn nói coi như xong, bất quá ta càng ngày càng hiếu kỳ về ngươi.
Khương La Phu nhịn không được tiến đến trước mặt hắn, cẩn thận nhìn nhìn.
- Thế nhân đều nói Sở gia đại tiểu thư tìm một cô gia phế vật, nhưng sao ta phát hiện trên người ngươi cất giấu nhiều bí mật như vậy chứ, có thực lực không tầm thường, lại có tư chất siêu cấp, tùy tiện từ chỗ Mai Siêu Phong thắng đến 750 vạn lượng.
Đối phương thổ khí như lan, Tổ An lại nhịn không được rụt rụt, khe rãnh tuyết trắng trước mắt thực quá mê người, hắn lo lắng mình khống chế không nổi mà đắc tội mỹ nhân hiệu trưởng này.
- Một nữ nhân yêu nam nhân, thường thường là từ lúc nàng sinh ra hiếu kì với hắn.
Tổ An suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhắc nhở.
Khương La Phu cúi đầu nhìn cổ áo, chỉ thấy bộ ngực trắng ngần của mình lộ ra quá nửa, khóe môi nhếch lên độ cong đẹp mắt:
- Ngươi cũng không phải xú nam nhân khác, bị ngươi xem không sao cả.
Tổ An chấn kinh:
- Thật sao?
Sớm biết như vậy vừa rồi nhìn nhiều vài lần.
Chẳng lẽ ta là sát thủ ngự tỷ trong truyền thuyết?
Bằng không làm sao giải thích sự tình của Khương La Phu, còn có Thương Lưu Ngư trong truyền thuyết kia?
- Đương nhiên, trong mắt ta ngươi không tính là nam nhân, chỉ là tiểu tỷ muội mà thôi.
Khương La Phu khoát tay áo, không để ý chút nào nói.
Tổ An vốn cho rằng nàng coi mình là đệ đệ gì đó, nhưng nói tỷ muội thì không thể nhịn nha:
- Hiệu trưởng có ý gì?
Thấy hắn đen mặt, Khương La Phu che miệng cười khẽ:
- Yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này ra.
Thấy ánh mắt nàng đồng tình rơi xuống dưới bụng của mình, Tổ An đâu còn không biết chuyện gì xảy ra, muốn tự tử cũng có, đây là cái quỷ gì, sao càng ngày càng nhiều người biết như vậy hả.
- Chẳng lẽ tu vi cao có thể khám phá ra ám tật của ta?
Tổ An nhịn không được hỏi, vậy sau này mình thật không mặt mũi nhìn người rồi.
Khương La Phu cười lắc đầu:
- Ngươi không cần lo lắng, ta là từ con đường khác ngẫu nhiên biết được, ngươi không cần lo lắng sẽ bị những người khác nhìn ra.
Tổ An âm thầm thở dài, bất quá một giây sau liền đầy ngập lửa giận, nhất định là Kỷ Đăng Đồ, khẳng định là hắn, vì tán gái, miệng lưỡi dẻo quẹo tiết lộ bệnh tình của ta.
Mẹ nó, còn có y đức hay không!
- Khụ khụ, chủ đề kéo xa rồi.
Vì che giấu bối rối của mình, Tổ An vội vàng nói sang chuyện khác, nhắc lại mục đích của mình.