Chương 174: Uy nghiêm
Nhưng người trước mắt này, cho người khí chất rất âm nhu, thậm chí rất khó phán đoán hắn là nam hay nữ.
Đặc biệt là lúc hắn đi đường, cánh tay uốn lượn nâng ở trước ngực, cái mông còn uốn éo, ngược lại càng giống nữ nhân.
- Người kia là ai?
Dù sao cũng là người trải qua thời kỳ bùng nổ tin tức, trên internet dạng ngưu quỷ xà thần gì chưa thấy qua, tỉ như Tiểu Xán… còn buồn nôn hơn nhiều, kẻ trước mắt này chí ít dáng dấp còn đẹp nha, cho nên hắn cũng không giống những người khác ngạc nhiên như vậy, ngược lại càng hiếu kỳ thân phận của hắn.
Chỉ bất quá Vi Tác đã sớm trốn qua một bên, không có cách nào thay hắn giải đáp cái nghi vấn này, ngược lại Thương Lưu Ngư cách hắn gần lặng lẽ nói cho hắn biết:
- Người này tên Bạch Tố Tố, là lão sư phụ trách dạy tu hành trong học viện, tiết tu hành ở Hoàng tự ban ít, ngươi lại mới đến mấy ngày, chưa thấy qua hắn rất bình thường.
- Bạch Tố Tố...
Thần sắc của Tổ An không khỏi cổ quái, thật là uổng công cái tên này.
- Còn ôi...
Lúc này Lỗ Đức bắt chước ngữ khí của Bạch Tố Tố nói, sau đó vẻ mặt ghét bỏ hứ hai cái.
- Một nam nhân có thể đừng buồn nôn như vậy hay không.
- Vừa rồi đối với Thương muội muội ôn hoà như vậy, sao thô lỗ với ta như thế?
Bạch Tố Tố “hờn dỗi” nói.
- Thế nào, luận dung mạo người ta có chỗ nào thua Thương muội muội?
- Ọe...
Trong đám người vây xem, rốt cục có người chịu không được, vội vàng rời đi.
Thương Lưu Ngư vốn vân đạm phong khinh, nụ cười cũng có chút cương cứng, hiển nhiên nàng cũng không quen bị đối phương lấy ra so sánh.
Sắc mặt của Lỗ Đức biến thành màu đen, hừ lạnh:
- Họ Bạch, nơi này không có chuyện của ngươi, đừng tìm việc.
- Ôi nha, ngươi nói như vậy là không đúng.
Bạch Tố Tố đưa tay làm bộ muốn đánh Lỗ Đức, nếu như trong tay có cái khăn, thì sẽ hoàn toàn giống cô nương mời khách trong thanh lâu.
- Bọn hắn cũng là học sinh của ta, sao ta không có quyền hỏi tới?
Tổ An nháy nháy mắt, hắn xem như đã nhìn ra, xưa nay Bạch Tố Tố không hợp Lỗ Đức, về sau phải ôm cái bắp đùi này nha.
Bất quá nghĩ đến dáng vẻ “yêu khí” của hắn, Tổ An nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, gia hỏa này sẽ không thích nam nhân chứ, như vậy chẳng phải sẽ thèm nhỏ dãi mỹ mạo của ta?
- Học sinh của ngươi thì thế nào, chỉ cần là học sinh của học viện, đều bị nội quy của trường học quản hạt!
Nhìn Bạch Tố Tố nắm lan hoa chỉ, mí mắt của Lỗ Đức co giật, hận không thể trực tiếp nhét đối phương vào trong đất.
- Tổ An tham gia đánh bạc ảnh hưởng ác liệt, lại ở trường học công nhiên chống đối lão sư, mặc kệ là tội nào, đều đủ để khai trừ khỏi học viện.
Tổ An cũng không sốt ruột, lúc đầu hắn còn có át chủ bài, bây giờ Bạch Tố Tố nhảy ra giúp hắn, hắn tự nhiên là mừng rỡ xem náo nhiệt.
Bạch Tố Tố lắc đầu:
- Lời này của Lỗ đại ca ngươi không đúng, Tổ An tham gia đánh bạc là ở ngoài trường, nội quy trường học chỉ quy định hành vi ở trong trường; còn chống đối lão sư, chuyện mới vừa rồi ta cũng nghe nói, là Dương Ủy chủ động bảo đánh cược, Tổ An là bị động ứng đối, nếu như vậy cũng bị xử phạt, đến lúc đó có phải ngoại nhân sẽ phỏng đoán, bởi vì lão sư của học viện chúng ta thua, học viện vì mặt mũi mới đuổi hắn không, đến lúc đó đừng nói Minh Nguyệt Thành, nói không chừng sẽ truyền khắp thiên hạ, khi ấy tất cả lão sư chúng ta đều sẽ bị xem như không thua nổi.
Nghe hắn xưng hô “Lỗ đại ca” thân mật, Lỗ Đức cảm giác ác hàn, bất quá không thể không thừa nhận đối phương nói có lý, nhưng nghĩ đến lời này là của kẻ thù cũ Bạch Tố Tố nói, dù có đạo lý hắn cũng không ủng hộ, tựa như mình muốn xử phạt Tổ An, Bạch Tố Tố này chưa chắc có giao tình gì, hơn phân nửa là vì buồn nôn ta, cố ý nhảy ra tìm chuyện.
Nghĩ tới đây, Lỗ Đức tự nhiên không chịu thua:
- Hừ, ta mới là thầy chủ nhiệm của học viện, xử phạt học sinh như thế nào ta quyết định, không cần Bạch lão sư nhúng tay.
Bạch Tố Tố tức giận đến nhánh hoa run rẩy, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Lỗ Đức mắng:
- Họ Lỗ, ngươi còn nói đạo lý hay không, đây là ngươi lạm dụng chức quyền, ta muốn tố cáo ngươi.
Lỗ Đức cười lạnh:
- Dù ngươi bẩm báo kinh thành, việc này cũng quy ta quản. Làm sao, không phục, nếu không chúng ta tới luyện tay một chút?
- Hừ, đánh thì đánh, ai sợ ngươi?
Bạch Tố Tố hừ lạnh, từ trong ngực lấy ra một bông hoa đào, khí tràng cường đại tứ tán ra, học sinh ở xung quanh nhao nhao lui về sau.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của những người khác, Tổ An nghĩ thầm kì quái, sao ta không có cảm giác gì nhỉ? Nhịn không được nhìn thoáng qua Thương Lưu Ngư mặt nhàn nhã đứng ở trước người hắn, không khỏi như có điều suy nghĩ.
Nhìn thấy đối phương lấy ra hoa đào, Lỗ Đức biến sắc, cây thước cũng lơ lửng ở trên đỉnh đầu, phảng phất như tùy thời chuẩn bị nhắm người thôn phệ.
Không giống Huyền tự ban, Hoàng tự ban bối rối bỏ chạy, học sinh của Thiên tự ban và Địa tự ban đều mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt hưng phấn nhìn hai người giữa sân.
Chỉ sợ hai người này là thực lực cao nhất trong trường ngoại trừ hiệu trưởng, Lục phẩm đại lão nha, có ít người cả một đời cũng không gặp được, càng không nói đến thấy bọn hắn giao thủ.
Ngũ phẩm giống như Viên Văn Đống, từng cái không chuyển mắt nhìn chằm chằm giữa sân, muốn từ hai người tỷ thí nhìn xem có dẫn dắt gì không, tương lai đột phá nói không chừng rất có ích lợi.
Phải biết Ngũ phẩm Lục phẩm nhìn như chỉ kém một cảnh giới, nhưng một cảnh giới này giống như thiên địa, không biết bao nhiêu người cả một đời chỉ dừng ở Ngũ phẩm, đến chết cũng không cách nào đột phá.