Chương 182: Đưa tới cửa (2)
- Không đề cập tới những sự tình kia, lần này ta tới là cố ý cảm tạ ngươi.
Trịnh Đán nhìn hắn, khoảng cách hai người gần trong gang tấc.
Dù mỗi ngày nhìn thấy mấy mỹ nhân ở Sở gia, nhưng Tổ An vẫn không thể không thừa nhận, thiếu nữ trước mắt là một đại mỹ nữ cực kì xuất chúng, khó trách có thể lên Hồng Nhan Lục.
Lúc này Trịnh Đán đã chậm rãi bưng ra từng món ăn, toàn bộ quá trình không nhanh không chậm, động tác cực kì ưu nhã, tản mát ra một loại khí chất đặc biệt, phảng phất như những nữ sĩ Giang Nam kiếp trước nhìn thấy ở trên TV, cho dù là ăn cua cũng có thể ăn cực kì ưu nhã mê người, để cho người ta miên man bất định.
Rất nhanh trên bàn bày đầy thức ăn, mỗi một loại sắc hương vị đều đủ, chỉ nhìn một chút cũng đã là hưởng thụ.
Trịnh Đán hơi có chút đắc ý, phải biết nàng không chỉ am hiểu pha trà, còn giỏi trù nghệ, nàng cực kỳ tự tin với trù nghệ của mình, bất quá ngày bình thường số lần nàng xuống bếp rất ít, hoàn toàn là yêu thích tùy hứng, ngay cả Tang Thiên cũng không có phúc hưởng thụ, ngược lại tiện nghi gia hỏa này trước.
Nàng đang chờ đối phương khen tài nấu nướng của nàng, sau đó nàng thuận thế khiêm tốn một chút, toàn bộ quy trình nàng đã nắm tương đối, những năm gần đây nàng một mực tu dưỡng khí chất tiểu thư khuê các, ở phương diện này đã coi như quen tay hay việc.
- A, cái hộp này còn có công năng giữ ấm.
Tổ An cầm hộp gỗ trên bàn lên lật qua lật lại nhìn.
Hô hấp của Trịnh Đán cứng lại, nàng thực có chút nghĩ không thông đối phương có ý gì, bất quá nàng vẫn cười nhạt nói:
- Hộp gỗ có khắc phù văn giữ ấm, cũng không tính kỳ lạ gì.
- Thì ra là thế.
Tổ An bừng tỉnh đại ngộ, xem ra quả nhiên không thể coi thường thế giới này, mặc dù khoa học kỹ thuật không phát đạt như kiếp trước, nhưng bọn hắn có thể sử dụng đồ vật tu luyện để đạt tới hiệu quả tương tự. Trước đó trên xe ngựa của Sở Sơ Nhan có phù văn giảm xóc, xúc xắc của Ngân Câu Đổ Phường ngăn cách nguyên khí, trước đó nghe nói những binh khí kia của Sở gia cũng khắc phù văn tương ứng, về sau phải lưu ý nhiều hơn mới được.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn, bỗng nhiên Trịnh Đán kịp phản ứng, một tháng trước gia hỏa này vẫn là phế vật trong thành, chỉ vừa được Sở gia chọn làm cô gia, khả năng chưa thấy qua những vật này của đại gia tộc, quả nhiên chim sẻ bay lên đầu cành cũng không biến thành Phượng Hoàng được.
Dù lòng coi thường, nhưng trên mặt lại nở nụ cười không thể bắt bẻ:
- Lão sư mau ngồi, đợi lát nữa nguội, chỉ sợ những đồ ăn này sẽ mất ngon, ta rót rượu cho ngài.
- Uống rượu?
Nhìn đối phương lúc rót rượu, từ trong tay áo lộ ra một nửa cổ tay trắng như bạch ngọc, Tổ An cười như không cười nói.
- Sau khi uống rượu sẽ dễ dàng mất đi lý trí.
- Say rượu mất lý trí...
Trịnh Đán có chút nghẹn lời, gia hỏa này sao không theo lẽ thường ra bài vậy, nam nhân khác ở dưới loại tình huống này không phải tận khả năng biểu hiện ra dáng vẻ thân sĩ quân tử, sợ đường đột giai nhân sao, kết quả gia hỏa này lại giống như sợ người khác không biết hắn háo sắc.
Bất quá nàng phản ứng cũng nhanh, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:
- Chính nhân quân tử như lão sư tự nhiên không giống nam nhân khác, huống chi còn có ân cứu mạng ta, ta há sẽ nghĩ lão sư như vậy.
Lời này ngay cả nàng cũng có chút buồn nôn, gia hỏa này nhìn ngang nhìn dọc, chỗ nào dính dáng tới chính nhân quân tử chứ.
- A, nguyên lai ta còn có một mặt quang chính như vậy, sao ta không biết nhỉ.
Tổ An sờ sờ gò má, hiển nhiên cực kì hưởng thụ.
- Ta kính lão sư một chén, cảm tạ ân cứu mạng của ngài.
Trịnh Đán giơ ly rượu lên, trong ánh mắt tràn đầy nụ cười ôn nhu.
Tổ An nhìn chén rượu trước mắt, không khỏi có chút chần chờ, ấn thuyết pháp của cô em vợ, Tang gia và Sở gia trời sinh không hợp, Trịnh gia là thông gia của Tang gia, hiển nhiên sẽ cùng một trận tuyến với Tang gia.
Như vậy mục đích Trịnh Đán tới tìm hắn rất đáng giá nghiền ngẫm, mặc dù hắn có chút tự luyến, nhưng còn không tự luyến đến tình trạng ngu xuẩn.
- Trong rượu này sẽ không có độc chứ?
Bởi vì sau khi đi vào thế giới này, mấy lần bị người thiết kế ám sát, hắn trở nên cực kỳ cẩn thận, dứt khoát hỏi trực tiếp, dù sao Tổ An chính là người như vậy, cũng không sợ đường đột.
Trịnh Đán hé miệng cười nói:
- Lão sư nói đùa, ngài là lão sư của học viện, lại là ân nhân cứu mạng của ta, ta làm sao có khả năng hạ độc ngươi? Nếu vẫn chưa yên tâm, ta uống trước một ngụm.
Nói xong cầm chén uống một ngụm, ra hiệu không độc mới trả lại hắn.
Nhìn dấu son môi nhàn nhạt trên chén rượu, ánh mắt của Tổ An híp lại, cô nương này vô tình hay cố ý ám chỉ, đây là tiết tấu mỹ nhân kế nha.
Bất quá nàng là vì cái gì? Chẳng lẽ muốn từ chỗ ta thám thính tình báo gì của Sở phủ? Hoặc bởi vì ta là trượng phu của Sở Sơ Nhan, nàng muốn từ chỗ ta thu hoạch được cảm giác ưu việt Sở Sơ Nhan?
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hắn cho ra kết luận, hẳn là ta quá anh tuấn tiêu sái, nhất định là nàng thèm thân thể của ta, ân, nhất định là như vậy.
Tổ An cười híp mắt giơ chén rượu lên:
- Trịnh tiểu thư nói đùa, ta làm sao lại hoài nghi ngươi hạ độc, tới tới tới, uống rượu uống rượu.
Trịnh Đán liếc mắt, nghĩ thầm vừa rồi cũng không biết là ai nói, trình độ không muốn mặt của gia hỏa này thật là nhìn mà than thở.
Tổ An thấy nàng kẹp món gì mới đi theo ăn món đó, bất quá vừa vào miệng, con mắt liền mở to, nhịn không được cảm thán:
- Tay nghề của Trịnh tiểu thư thật quá tốt, ta còn chưa ăn qua thức ăn ngon như vậy.