Chương 181: Đưa tới cửa
Chu Cam phiền muộn, huynh đệ ngươi khen người đều không chú tâm như thế sao.
Rất nhanh hai người đến một “khu biệt thự” u tĩnh, chí ít ở trong mắt Tổ An là như thế, nơi này là một rừng cây thanh u, mặt cỏ ven đường được tu bổ rất chỉnh tề, còn có không ít hoa màu sắc xinh đẹp, thường cách một đoạn sẽ có một biệt viện độc lập như ẩn như hiện ở giữa cây cối, nhìn rất giống khu cấp cao của kiếp trước.
- Tổ lão sư, đây chính là chỗ ở của ngươi, lệnh bài này là chìa khoá, đã ghi vào tin tức của ngươi, pháp trận của biệt viện sẽ tự động cho thông hành.
Chu Cam giao cho hắn một ngọc bài bán trong suốt.
Tổ An nhận lấy xem xét, ân, quả nhiên có chút dáng vẻ của thế giới tiên hiệp:
- Đúng rồi, cái đồ chơi này có thể mở cửa nhà của các lão sư khác không?
Chu Cam nhức cả trứng, gia hỏa này ngớ ngẩn sao, dùng cái mông nghĩ cũng biết không được.
Bất quá nghĩ đến gia hỏa này không theo lẽ thường an bài, đến trường học mấy ngày đã làm cho gà bay chó chạy, hắn vẫn không yên lòng nhắc nhở:
- Đương nhiên không được, nếu pháp trận của biệt viện phân biệt ra ác ý xâm nhập, sẽ tự động triển khai công kích, ngươi tuyệt đối đừng làm ẩu.
- A...
Tổ An có chút thất vọng.
- Vậy biệt viện của Thương Lưu Ngư Thương lão sư ở nơi nào, có sát bên không?
- Ngươi nghĩ hay lắm.
Chu Cam rốt cục nhịn không được, dù sao Thương Lưu Ngư là tình nhân trong mộng của không biết bao nhiêu nam lão sư, đương nhiên cũng bao quát hắn.
- Biệt viện của Thương lão sư là độc lập, không ở nơi này.
Tổ An không thể không nhả rãnh học viện của thế giới này thật quá giàu có, vậy mà an bài cho mỗi lão sư một biệt viện đơn độc, vẫn là trường học kiếp trước tốt, thống nhất làm thành ký túc xá, nói không chừng sát vách chính là nữ lão sư xinh đẹp.
Chu Cam dặn dò vài câu, liền vội vàng rời đi, hắn lo lắng lưu lại sẽ không nhịn được đánh gia hỏa này, dù sao bộ dáng của đối phương quá đắc ý.
Tổ An thì nhìn trụ sở thuộc về mình, biệt viện có chút giống Tứ Hợp Viện, mặc dù không lớn, nhưng gian phòng cũng dư xài, bên trong bày biện đồ dùng lịch sự tao nhã, đồ dùng nên có đều chuẩn bị xong, xem ra lão sư ở thế giới này đãi ngộ còn khá tốt.
Bớt đi ta dùng tiền vào thành đặt mua biệt viện, hừ, về sau Sở gia còn dám chọc giận cho ta, ta chạy tới đây ngủ!
Cũng không biết học viện có cho phép ta đi mua mấy nha hoàn ôn nhu xinh đẹp không...
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới thanh âm ôn nhu như nước:
- Tổ lão sư, ngươi có ở bên trong không?
Tổ An sững sờ, thật là nghĩ cái gì tới cái đó, chẳng lẽ học viện còn phân phối tiểu cô nương xinh đẹp cho các lão sư sao? Chỉ bất quá thanh âm này nghe có chút quen tai.
Hắn vội vàng chạy tới mở cửa, chỉ thấy một mỹ nữ thanh tú động lòng người đứng ở cửa, mắt hạnh bao hàm ý cười, đang ôn nhu nhìn mình.
- Ngươi là... Trịnh Đán?
Tổ An nháy nháy mắt, số đào hoa của ta mạnh như vậy sao? Được một mỹ thiếu nữ mở miệng gọi lão sư, loại cảm giác này thật rất thoải mái.
Hừ, thật nên kéo những người khác trong trường tới xem một chút, xem tiểu cô nương người ta kêu ngọt ngào như thế nào, học tập một chút đi.
Thiếu nữ xinh đẹp cười ngọt:
- Tổ lão sư quả nhiên ký ức siêu phàm, lại còn nhớ kỹ người ta.
Tổ An nghĩ thầm buổi sáng mới gặp qua, nếu quên nhanh như vậy, không phải si ngốc sao.
- Trịnh tiểu thư tới tìm ta có chuyện gì?
Tổ An nghĩ đến buổi sáng cô em vợ nhắc nhở, nên không có bị sắc đẹp làm choáng váng đầu óc.
- Buổi sáng quá mức vội vàng, còn chưa kịp cám ơn ân cứu mạng của ngươi.
Trịnh Đán đưa tay lên, lung lay giơ hộp cơm.
- Hiện tại vừa vặn giữa trưa, nghĩ đến lão sư hẳn còn không có dùng bữa, ta cố ý xuống bếp làm mấy món ăn, mong lão sư không nên ghét bỏ.
- Tự mình xuống bếp?
Thần sắc của Tổ An cổ quái.
- Buổi sáng Trịnh tiểu thư không lên lớp sao?
Ngươi đây là ô nhục trí thông minh của ta sao, rõ ràng buổi sáng nhìn thấy ngươi ở trường học, ngươi nào có cơ hội về nhà làm đồ ăn.
Trịnh Đán rất thông minh, lập tức đoán được hắn đang suy nghĩ gì, không chút hoang mang giải thích:
- Trịnh gia ở trường học cũng chuẩn bị cho ta một biệt viện, ta ở nơi đó làm.
- A, học sinh cũng có thể có biệt viện?
Tổ An sững sờ.
Trịnh Đán hé miệng cười nói:
- Người bình thường tự nhiên không có cách nào, nhưng Trịnh gia chúng ta ở Minh Nguyệt Thành cũng có chút lực ảnh hưởng, cho nên mới có đặc quyền.
Tổ An giật mình, chắc hẳn ngoại trừ nàng, chỉ sợ mấy công tử tiểu thư khác, ở trong học viện cũng có biệt viện đơn độc.
A phi, còn tưởng học viện thanh cao lắm, nguyên lai cũng lưu hành trò này.
- Tổ lão sư, có thể để cho ta đi vào lại nói hay không, nếu như bị người đi ngang qua thấy được, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt.
Trịnh Đán điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, ánh mắt kia đủ để cho bất kỳ nam nhân nào trên đời mềm lòng.
Tổ An tự nhiên cũng không ngoại lệ, nghiêng người để cho nàng đi vào, vừa trêu tức hỏi:
- Là lo lắng truyền đến tai Tang Tướng Quân, sẽ tổn hại danh dự của tiểu thư?
Trịnh Đán thở dài:
- Nguyên lai lão sư đã biết ta có hôn ước, ai, sinh ở đại gia tộc, hôn sự không phải do mình làm chủ, để lão sư chê cười.
Tổ An không thể không bội phục nghệ thuật ngôn ngữ nói chuyện của nữ nhân này, nàng rõ ràng không nói xấu Tang Thiên nửa câu, nhưng lại để lộ ra sự tình mình thân bất do kỉ với hôn ước này, thậm chí còn có thể cảm nhận được nàng không tình nguyện.
Nhưng suy nghĩ một chút, kỳ thật nàng lại không nói gì, dù truyền đến trong tai những người khác, cũng không có gì lớn.