Lục Địa Kiện Tiên

Chương 186: Sớm thi đấu

Chương 186: Sớm thi đấu


Sở Hoàn Chiêu hơi đỏ mặt:
- Tỷ phu ngươi thật xấu, ngươi nghĩ đi nơi nào vậy hả, ta cũng không phải không biết biệt viện, phòng nhiều như vậy, ta lại không ngủ chung phòng với ngươi nha.
Lúc này Tổ An mới kịp phản ứng, vừa rồi bị Trịnh Đán thông đồng đến độ quên nhìn bày biện trong viện, lúc này hồi tưởng lại, tựa hồ có mấy gian, đừng nói ở hai người, mấy người ở cũng không hết.
Vì hóa giải xấu hổ trong lòng, hắn vội vàng nói:
- Về sau ngươi muốn tới thì tới, chí ít cũng phải trả chìa khóa lại cho ta chứ, không có ta làm sao đi vào?
- Không trả.
Sở Hoàn Chiêu giương mặt.
- Nếu lần nào ta muốn ngủ đều đến tìm ngươi, sẽ cảm thấy là lạ, chìa khoá ở chỗ ta, lúc nào ta muốn đi ngủ có thể trực tiếp qua, ngươi tìm hậu cần của trường học xin một chìa khoá khác không được sao.
- A, cái đồ chơi này còn có thể phục chế?
Tổ An sững sờ, nhìn giống như lệnh bài động phủ trong tiểu thuyết tiên hiệp, chẳng lẽ còn có thể giống chìa khoá kiếp trước sao?
- Đương nhiên có thể phục chế.
Sở Hoàn Chiêu nhíu mày.
- Ngươi luôn ra sức khước từ, không phải thật dự định giấu hồ ly tinh ở trong phòng đó chứ?
Vừa nói vừa tiến đến bên người hắn, mũi ngọc hít hít, bỗng nhiên sắc mặt đại biến:
- Tốt a, trên người ngươi quả nhiên có hương vị của nữ nhân khác! Mùi thơm này sao quen thuộc như vậy, là của Trịnh Đán!
Tổ An giật thót người, cái mũi của nữ nhân này là mũi chó sao, ngay cả mùi của ai cũng có thể đoán được? Hắn không nhịn được nâng ống tay áo lên ngửi ngửi, chỉ có thể ẩn ẩn ngửi được một mùi thơm, trên người nữ nhân không phải đều thơm giống nhau sao?
Sở Hoàn Chiêu trực tiếp kéo lấy lỗ tai của hắn:
- Mau nói, ngươi và Trịnh Đán đến cùng làm cái gì, có phải làm sự tình có lỗi với ta... với tỷ tỷ ta hay không!
- Mau buông ra, mau buông ra.
Tổ An đau đến nước mắt sắp rớt xuống, vốn nghĩ cô em vợ đã thiện lương ôn nhu, kết quả trong xương vẫn là nữ nhân bạo lực.
- Ta thật không có làm gì, mùi vị kia hẳn là buổi sáng nàng ngã vào trong ngực ta lưu lại.
Bộ dáng lúc này của hai người làm cho rất nhiều đồng học qua đường nhao nhao liếc nhìn, rất nhiều người xì xào bàn tán:
- Còn tưởng họ Tổ lên làm lão sư sẽ rất oai phong, kết quả ở trong nhà vẫn không có địa vị như vậy.
- Đúng thế, nhìn dáng vẻ hắn khúm núm ở trước mặt Sở nhị tiểu thư, không dám phản kháng kìa, thật nhu nhược.
- Con rể tới nhà không dễ nha, cơm chùa không thể ăn.
- Ta lại cảm thấy ăn rất ngon, bị cô em vợ xinh đẹp như vậy níu tai, hẳn là rất thoải mái.
- A, cách ta xa một chút, có phải ngươi có đam mê đặc thù gì không?
...
Thanh âm của đám học sinh truyền đến, Tổ An khóc không ra nước mắt, bị một tiểu nha đầu xách tai như vậy, hình tượng của ta còn đâu.
- Thật sao?
Nghe hắn giải thích, Sở Hoàn Chiêu nửa tin nửa ngờ buông tay ra, cái đầu nhỏ tiến đến trong ngực hắn hít hà, trong ánh mắt đầy hoài nghi.
- Sao còn mùi thơm nồng như vậy?
Tổ An cười ngượng ngùng:
- Ta không biết.
Sở Hoàn Chiêu hậm hực hừ lạnh:
- Quả nhiên là hồ ly tinh, mùi hương nồng đậm như vậy.
- Ách...
Tổ An nhịn không được nói.
- Ngươi chỉ là tiểu nha đầu, ở đâu học được những từ ngữ kia, có chút ảnh hưởng hình tượng.
- Hừ, ta nói còn không được sao, ngươi đau lòng?
Sở Hoàn Chiêu thay đổi bộ dáng ôn nhu trước đó, phảng phất như lại về tới hình tượng tiểu ác ma ban đầu.
- Thời gian tỷ tỷ đến trường học rất ít, trong khoảng thời gian nàng không có ở đây, ta đương nhiên phải giúp nàng coi chừng ngươi, miễn cho ngươi bị hồ ly tinh khác câu dẫn, làm sự tình có lỗi với tỷ tỷ.
- Ta thật cái gì cũng không có làm, đừng oan uổng ta được không.
Tổ An muốn khóc, ta cũng muốn làm lắm, đáng tiếc thực lực không cho phép, Vô Tung Huyễn Liên, lần này bí cảnh mở ra, nói cái gì cũng phải đạt được, mặc kệ trả bất cứ giá nào!
- Không có thì tốt nhất!
Sở Hoàn Chiêu hừ lạnh, sắc mặt hơi hòa hoãn.
- Tỷ phu đừng trách ta quá khắc khe, phải biết tỷ tỷ ở trong trường học quá sặc sỡ loá mắt, là tình nhân trong mộng của tất cả nam nhân, tự nhiên sẽ làm nữ nhân ghen ghét, Trịnh Đán kia chính là một cái trong số đó. Ngươi không nên bị nàng lừa gạt, hơn phân nửa là nàng muốn cướp đồ vật của tỷ tỷ, mới cố ý tiếp cận ngươi như thế.
Tổ An bất mãn:
- Nói gì vậy, không thể bởi vì mị lực của ta quá lớn, để nàng kìm lòng không được tiếp cận sao?
Sở Hoàn Chiêu trên dưới đánh giá hắn một phen, cuối cùng lắc đầu, nghiêm trang nói:
- Tuyệt đối không có loại khả năng này!
Tổ An không chịu nổi đả kích, thật muốn đè nha đầu này xuống hung hăng đánh mông một trận, có tổn hại người như vậy sao.
- Ai nha, tỷ phu không nên tức giận, chí ít ngươi đã có tỷ tỷ của ta, như thế vẫn chưa đủ sao.
Nhìn khuôn mặt khó coi của hắn, Sở Hoàn Chiêu vội vàng cười an ủi.
- Trong trường không biết có bao nhiêu người hâm mộ ngươi đâu, nếu có thể cưới được tỷ tỷ của ta, chỉ sợ bọn hắn giảm thọ hai mươi năm cũng nguyện ý.
Tổ An liếc mắt:
- Người khác không biết, nhưng ngươi còn không rõ quan hệ giữa ta và tỷ tỷ của ngươi sao.
Sở Hoàn Chiêu ngượng ngùng cười cười, nàng đúng là có nghe thấy tình huống của hai người:
- Ngươi phải cho tỷ tỷ một chút thời gian nha, nàng xưa nay tâm cao khí ngạo, trong lúc nhất thời còn không tiếp thu được là rất bình thường.
Tổ An tức đến xạm mặt lại:
- Có an ủi người như ngươi sao, ta thật kém như vậy hả?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất