Chương 195: Hậu tri hậu giác (2)
Tang gia là tâm phúc của hoàng thượng, mà Thạch gia là phe cánh của hoàng hậu, mặc dù vợ chồng bọn họ mặt ngoài không có gì khác biệt, nhưng chủ yếu là bởi vì bây giờ song phương đều có địch nhân chung là Tề Vương.
Trời mới biết tương lai có biến cố gì hay không, cho nên không thể quá tin tưởng Tang gia, vẫn phải có chỗ đề phòng mới được.
Tang Thiên nở nụ cười, hiển nhiên phía sau cũng có tính toán, hai người đều hoàn mỹ thuyết minh câu nói tâm hoài quỷ thai.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tổ An ngủ một đêm, tâm tính thoải mái hơn rất nhiều, cũng không tiếp tục phiền muộn giống tối hôm qua, lúc này hắn đã nghĩ thông suốt, ở thế giới tu hành vi tôn này, thực lực mới là vương đạo, cái khác đều là giả.
Thế giới này thật quá nguy hiểm, thêm một thủ đoạn bảo mệnh tốt hơn tất cả, mặc dù Tịch Tà Kiếm Phổ, Quỳ Hoa Bảo Điển tên không dễ nghe, nhưng thế giới này không ai xem qua Tiếu Ngạo Giang Hồ, mình sợ cái gì?
Hơn nữa có Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, mình mặc kệ là ở gia tộc thi đấu, hay về sau tiến vào bí cảnh tìm kiếm linh dược, nắm chắc cũng sẽ lớn hơn rất nhiều, làm sao có thể ghét bỏ nó chứ.
Vừa nghĩ như thế, trong đầu hắn lại bắt đầu mô phỏng tu hành Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, nhớ rõ lộ tuyến vận hành nguyên khí.
Dùng điểm tâm xong, Sở Hoàn Chiêu liền hấp tấp chạy đến tìm hắn đi học, mới đầu Tổ An rất kháng cự đi học, nhưng có cô em vợ xinh đẹp như vậy làm bạn, đi học tựa hồ cũng không gian khổ lắm.
Bất quá hôm nay có chút khác biệt, lần đầu tiên Sở Sơ Nhan cũng muốn đi học viện.
Tổ An nghĩ thầm người so với người quả nhiên là tức chết người, nếu đổi thành ta mỗi ngày không đi học, khẳng định sẽ bị xem như học sinh kém, nhưng đổi thành Sở Sơ Nhan, thì vẫn là học sinh ưu tú trong lòng mọi người.
Bởi vì dung mạo của Sở Sơ Nhan quá xuất chúng, cho nên nàng xuất hành đều ngồi xe ngựa, có xe ngựa ngăn tư dung tuyệt thế, mới không đến mức làm đường phố náo loạn.
Ngồi trong xe ngựa mềm mại, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trong không khí, Tổ An nghĩ đến thời điểm mình vừa tới thế giới này, không khỏi có chút cảnh còn người mất.
- Lão bà, có tin tức của Tuyết Nhi chưa?
Tổ An nhịn không được hỏi.
Nghe được hai chữ “lão bà”, Sở Sơ Nhan có chút bất đắc dĩ, đã uốn nắn thật nhiều lần, nhưng gia hỏa này không thay đổi, nghe nghe cũng quen thuộc, liền dứt khoát tùy ý hắn:
- Không có tra được, nàng phảng phất như đột nhiên biến mất, làm sao, ngươi nhớ nàng rồi?
- Ta nhớ nàng?
Tổ An xém chút nhảy dựng lên.
- Nữ nhân kia ba lần bốn lượt muốn giết ta, ta cũng không phải ngược đãi cuồng, nhớ nàng làm gì.
Sở Sơ Nhan hơi nghi hoặc hỏi thăm:
- Đúng rồi, dựa theo trước đó ngươi nói, đây không phải lần thứ nhất nàng muốn giết ngươi, vậy vì sao ngươi không sớm nói cho ta?
Tổ An liếc mắt:
- Lúc ấy ta làm sao biết là ai muốn giết ta, nàng là thiếp thân nha hoàn của ngươi, vạn nhất ngươi ở bên ngoài có gian phu, âm thầm phái nàng mưu sát thân phu thì sao.
Sở Sơ Nhan đỏ mặt nói:
- Phi, cái gì gian phu, quá khó nghe.
Sở Hoàn Chiêu ở một bên lại nhịn không được nói:
- Tỷ phu thật đáng thương, trong khoảng thời gian này nhất định sống trong lo lắng đề phòng.
Trong lòng Tổ An ấm áp, trừng Sở Sơ Nhan một cái:
- Nhìn, vẫn là cô em vợ đau lòng tỷ phu, ngươi làm tỷ tỷ học tập nàng một chút.
Sở Hoàn Chiêu mừng rỡ, ngày bình thường phụ mẫu luôn bảo nàng đi theo tỷ tỷ học, bây giờ lần đầu tiên có người bảo tỷ tỷ học mình, tư vị kia thật đúng là không tệ.
Sở Sơ Nhan nói:
- Sau này có lời gì có thể trực tiếp nói với ta, chúng ta là người một nhà, mặc dù...
Nàng nhìn muội muội ở bên cạnh, có chút muốn nói lại thôi.
- Nhưng an toàn của ngươi, ta khẳng định sẽ bảo hộ tốt.
Hai mắt Tổ An tỏa sáng:
- Vậy thì tốt, về sau nếu ai khi dễ ta, ta trực tiếp khiêng ngươi ra, để những tên kia biết vì sao bông hoa lại đỏ như vậy.
Sở Sơ Nhan:
- ...
- Ta nói những cái này không phải là để ngươi đi gây chuyện thị phi.
- Biết rồi biết rồi...
Tổ An cười ha hả.
- Nói đến ta cũng có chút khinh bỉ Sở gia các ngươi, đường đường Công Tước Phủ, trước đó ngay cả một hắc bang cũng không đối phó được, bây giờ một nha hoàn cũng bắt không được, thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Sở Sơ Nhan đáp:
- Bây giờ ngươi đã là người Sở gia, có một số việc cũng nên nói cho ngươi biết. Mặc dù Sở gia chúng ta là Công Tước Phủ, nhưng không ngăn nắp như bề ngoài, nguyên nhân chủ yếu nhất là bị ép quấn vào trong tranh đoạt hoàng vị.
- Dựa theo năm đó tiên đế ước định, hoàng vị nên đến phiên đệ đệ của hoàng thượng Tề Vương, nhưng hoàng thượng lại muốn truyền hoàng vị cho con ruột, cũng chính là đương kim Thái Tử. Nếu Thái Tử tài đức sáng suốt thì cũng thôi, dù sao hoàng thượng là Địa Tiên duy nhất, thiên hạ đệ nhất cường giả. Đáng tiếc Thái Tử tư chất ngu dốt, so sánh với Tề Vương có thể nói là ngày đêm khác biệt, rất nhiều đại thần, gia tộc vốn có chút bất mãn hoàng thượng vi phạm ước định năm đó, thấy tình huống như vậy nhao nhao bị Tề Vương lôi kéo, thế là trong triều đình tạo thành hai tập đoàn.
- Tuy hoàng thượng mạnh, nhưng dù sao cao tuổi, hơn nữa Thái Tử lại không gánh nổi chức trách lớn, cho nên thực lực của song phương cũng coi như thế lực ngang nhau. Vì chiếm thượng phong, các phương đều lôi kéo gia tộc có thực lực, Sở gia chúng ta ở Minh Nguyệt Thành chưởng quản muối sắt, không chỉ phú giáp một phương, còn cung cấp vũ khí cho thế lực khắp nơi, cho nên cũng thành đối tượng song phương lôi kéo.