Chương 196: Tương hỗ ước định
- Chỉ bất quá Sở gia chúng ta không muốn tham dự tranh đoạt hoàng vị, cho nên hai bên đều không gia nhập, bởi vậy cũng chọc giận người hai nhà, bên hoàng đế lo lắng Sở gia chúng ta tương lai bị Tề Vương lôi kéo, cho nên phái Đại Tư Nông Thừa Tang Hoằng làm Thái Thú Lâm Xuyên Quận, lúc đầu Tang Hoằng chủ quản muối sắt, chuyến này hiển nhiên là dự định đối phó Sở gia chúng ta, thu muối sắt về triều đình.
- Bên Tề Vương hẳn là đánh chủ ý tọa sơn quan hổ đấu, chờ chúng ta đánh đến lưỡng bại câu thương, hắn mới nhảy ra giả làm người tốt, để chúng ta gia nhập trận doanh của hắn. Đúng rồi, thành chủ chính là người bên Tề Vương, trước đó ở Ngân Câu Đổ Phường ngươi cũng nhìn thấy.
Tổ An rốt cục hiểu rõ, nghĩ thầm khó trách ta làm con rể Sở gia, các phương tựa hồ đều nhìn ta không vừa mắt, cả đám đều muốn giết cho thống khoái, mới đầu còn nghĩ những người kia ngấp nghé mỹ mạo của Sở Sơ Nhan, bây giờ nghĩ lại, hơn phân nửa là vì toàn bộ Sở gia.
- Cho nên hiện tại Sở gia chúng ta làm việc nhất định phải cẩn thận, không thể cho địch nhân bất luận cơ hội nào.
Sở Sơ Nhan lo lắng, chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm, nhưng đến tình cảnh như thế này, bọn hắn cũng chỉ có thể kiên trì.
Tổ An nhịn không được nói:
- Ta không rõ, các ngươi cần gì nhất định phải trung lập, lựa chọn một nhà gia nhập vào không tốt sao, tình cảnh sẽ không khó khăn giống như bây giờ.
Sở Sơ Nhan lắc đầu:
- Ngươi không hiểu, chủ yếu là bởi vì thế lực song phương ngang nhau, hiện tại không biết ai sẽ cười đến cuối cùng, vạn nhất chúng ta lựa chọn nhà thua, cuối cùng Sở gia sẽ rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục; lựa chọn trung lập, mặc dù mới đầu gian nan một chút, nhưng chỉ cần kiên trì đến hai nhà phân ra thắng bại, thời gian khổ cực của chúng ta cũng coi như chấm dứt, sau khi tân quân thượng vị, khẳng định sẽ lôi kéo thế lực khắp nơi, Sở gia chúng ta chí ít có thể bảo vệ cơ nghiệp mấy trăm năm.
Tổ An nghe mà sửng sốt một chút, những gia hỏa ở trong triều kia quả nhiên đều không phải đèn đã cạn dầu, ngay cả người như Sở Trung Thiên, trên thực tế cũng mưu tính sâu xa.
Ân, về sau phải cẩn thận chút, đều là lão hồ ly!
Đúng rồi, trước đó Bùi Miên Mạn lẻn vào Sở phủ tìm đến cùng là sổ sách gì, cũng không biết sau lưng nàng là thế lực phương nào?
Đúng lúc này, đột nhiên xe ngựa ngừng lại, phía trước truyền đến tiếng ồn ào, Sở Sơ Nhan nhíu mày, gõ gõ vách thùng xe:
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Rất nhanh có thị vệ Sở gia đi về báo:
- Hồi bẩm đại tiểu thư, nghe nói là Lục công tử của Thạch gia tới, rất nhiều người mộ danh đến xem, tranh nhau ném hoa tươi trái cây, cho nên làm tắt đường.
Tổ An sững sờ, vô ý thức nói:
- Hắn lớn lên giống đại tinh tinh sao? Bằng không tại sao dẫn tới nhiều người vây xem như vậy, còn ném trái cây?
Lời vừa nói ra, khóe miệng Sở Sơ Nhan giương lên, Sở Hoàn Chiêu lại nhịn không được nói:
- Tỷ phu ngốc, ngươi chưa từng nghe qua đại danh của công tử Thạch gia Thạch Côn?
- Hắn rất nổi danh?
Tổ An khó chịu.
- Ta ở Minh Nguyệt Thành cũng là nhân vật nổi tiếng nha?
Lần này ngay cả Sở Hoàn Chiêu cũng chịu không được trừng mắt:
- Ngươi là xú danh, thanh danh của người ta tốt hơn nhiều. Thạch gia Lục công tử, nổi danh đại suất ca, nghe cố sự ném quả doanh xe này chưa?
- Chưa.
Tổ An mờ mịt.
Sở Hoàn Chiêu nói:
- Tương truyền Thạch gia Lục công tử có dung mạo tuấn tú và thần thái ưu nhã, mấy năm trước lái xe đi ở trên đường, ngay cả lão phụ nhân cũng mê muội, dùng hoa quả ném vào trong xe, làm đầy cả xe. Về sau một vị công tử khác trong kinh thành nghe được việc này cũng bắt chước hắn lái xe đi trên đường lớn, kết quả đám nữ nhân đều phun nước bọt.
- Bởi vậy có thể thấy được Thạch Côn kia đẹp trai cỡ nào, cố sự này ta chỉ nghe nói, không nghĩ tới lại là thật.
- Khoa trương như vậy?
Nhìn bộ dáng hưng phấn của nàng, Tổ An có chút khó chịu, nghĩ đến đây cũng là ý nghĩ của vô số nam nhân trong thiên hạ, ước gì tất cả mỹ nữ đều vây quanh mình.
- Không được, ta phải đi xem gia hỏa kia đến cùng đẹp trai cỡ nào.
Sở Hoàn Chiêu hứng thú bừng bừng, đang muốn vén rèm xe lên nhảy ra ngoài, lại bị tỷ tỷ kéo lại.
Sở Sơ Nhan nhàn nhạt nói:
- Thạch gia là người của hoàng hậu, lần này hắn đến Minh Nguyệt Thành động cơ rất đáng nghi, không nên tiếp xúc cho thỏa đáng.
Tổ An mừng rỡ, nhịn không được trừng Sở Sơ Nhan một cái:
- Ngươi chừng nào thì trầm ổn giống như tỷ tỷ của mình chứ.
Sở Hoàn Chiêu hậm hực ngồi xuống, hừ lạnh:
- Tỷ phu đừng cho rằng ta không biết, ngươi đây là ghen ghét.
Tổ An ngồi ngay ngắn:
- Lại đẹp trai có thể đẹp trai bằng tỷ phu ngươi sao? Ngươi nhìn ta không được sao?
Khuôn mặt nhỏ của Sở Hoàn Chiêu ửng đỏ, gắt một cái:
- Tỷ phu không biết xấu hổ...
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một thanh âm ôn nhu:
- Bên trong là Sở tiểu thư, kinh thành Thạch Côn cầu kiến.
Bên ngoài lập tức vang lên tiếng kinh hô của nữ nhân:
- Oa a... nếu Thạch công tử đối với ta như vậy thì tốt biết bao.
- Thôi đi, ngươi cũng không soi gương nhìn khuôn mặt của mình một chút.
- Nói như ngươi rất đẹp vậy.
- Đừng cãi cọ, luận dung mạo, các ngươi ai so được Sở đại tiểu thư.
- Thôi đi, lại xinh đẹp còn không phải đã thành thân, ta lại một mực vì Thạch công tử thủ thân như ngọc, đến nay vẫn là tấm thân xử nữ.