Chương 197: Tương hỗ ước định (2)
...
Nghe xung quanh truyền đến nghị luận, Tổ An nhịn không được vén rèm xe nhìn nhìn, thấy mấy nữ nhân ở nơi đó cảm động ào ào, hắn liền phiền muộn, còn tưởng có thể nhìn thấy mấy nữ tử xinh đẹp, kết quả toàn là loại tai to, eo lớn, da đen...
Xem ra coi như Thạch công tử gì kia đẹp trai cũng đẹp trai rất có hạn.
Hắn vô ý thức quay đầu nhìn phía trước, trong nháy mắt liền giật mình, môi hồng răng trắng, anh tuấn tiêu sái, phong thần tuấn lãng, bộ dáng khiêm tốn... Các loại từ ngữ hoàn toàn có thể sử dụng ở trên người đối phương.
Quá con mẹ nó đẹp trai rồi!
Ngay cả Tổ An cũng không thể không thừa nhận điểm này, luận dung mạo đã sắp bằng mình.
Dù mình biết điểm này, nhưng có vài nữ nhân thường thường rất nông cạn, không nhất định có thể nhận rõ điểm này, hắn vội vàng thu đầu lại, lo âu nhìn về phía Sở Sơ Nhan.
Ai biết sắc mặt của Sở Sơ Nhan cực kì bình tĩnh, không có chút kích động nào, nhàn nhạt nói:
- Thiếp thân đã thành thân, không tiện tiếp nam tử khác, mong Thạch công tử thứ lỗi.
Sau khi nói xong liền gõ gõ xe ngựa, ra hiệu khởi hành.
Tổ An cao hứng hận không thể ôm nàng hôn mấy cái, vẫn cho rằng lão bà của mình là bởi vì không nhìn trúng mình, cho nên mới lạnh lùng với mình như vậy, bây giờ đã biết nàng đối với ai cũng lạnh lùng như thế.
So sánh mà nói còn khá tốt với mình.
Nhìn xe ngựa chậm rãi rời đi, trên gương mặt tuấn mỹ của Thạch Côn có chút u ám, siết chặt nắm đấm, Sở Sơ Nhan, một ngày nào đó ta sẽ triệt để đạt được ngươi.
Sắc mặt của hắn biến hóa không có đào thoát con mắt của fan hâm mộ ở xung quanh, những người kia nhịn không được xì xào bàn tán:
- Họ Sở kia lại không cho Thạch ca ca mặt mũi, quá không coi ai ra gì.
- Nếu dáng dấp của ngươi đẹp như vậy, ngươi cũng có thể tùy hứng.
- Coi như ta lớn lên đẹp, ta cũng sẽ không đối đãi với Thạch ca ca như thế, hừ.
- Đúng vậy, Sở đại tiểu thư đắc ý cái gì, không phải là tìm một lão công phế vật sao, mặc dù ta kém nàng, nhưng về sau trượng phu khẳng định sẽ tốt hơn nàng.
Đương nhiên cũng có thanh âm yếu ớt nói:
- Vừa rồi ánh mắt của Thạch công tử thật đáng sợ...
Bất quá lập tức bị người ủng hộ khác bao phủ:
- Ngươi biết cái gì, này gọi là tà mị cuồng quyến, loại khí chất độc nhất vô nhị này chỉ Thạch ca ca mới có!
Lúc này trong xe ngựa, Sở Sơ Nhan bị Tổ An nhìn đến không được tự nhiên, nhịn không được hỏi:
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Tổ An cười nói:
- Bởi vì ngươi đẹp mắt, lão bà, ta phát hiện ta càng ngày càng thích ngươi.
Sở Hoàn Chiêu bất mãn:
- Uy uy uy, nơi này còn có tiểu hài tử, hai ngươi chú ý một chút có được không.
Tổ An không còn gì để nói, mặc dù niên kỷ của cô em vợ không lớn, nhưng làm sao cũng không thể tính là tiểu hài tử được.
Lúc này Sở Sơ Nhan nói:
- Ngươi đừng hiểu lầm, vừa rồi ta cự tuyệt công tử Thạch gia không phải bởi vì ngươi, chỉ là không muốn nhấc lên quan hệ với Thạch gia mà thôi.
Tổ An cười nói:
- Mặc kệ nguyên nhân gì, ngươi cự tuyệt hắn, ta rất cao hứng.
Hô hấp của Sở Sơ Nhan cứng lại, luôn cảm thấy đối phương không để ý tới giải thích của mình, suy nghĩ một chút vẫn quyết định nói chuyện rõ ràng:
- Mặc dù ta đối ngoại tuyên bố là thê tử của ngươi, nhưng chúng ta đều rõ ràng hôn nhân này là chuyện gì xảy ra, ta không có khả năng làm tròn trách nhiệm của thê tử, cho nên ta không hi vọng ngươi hãm quá sâu, miễn cho tương lai càng tổn thương.
Sở Hoàn Chiêu nháy nháy mắt, đột nhiên cảm giác tỷ phu thật đáng thương, mặc dù trước kia trong lòng mọi người đều có suy đoán, nhưng suy đoán là một chuyện, tỷ tỷ chính miệng nói ra lại là chuyện khác, hiện tại không biết trong lòng tỷ phu sẽ khổ sở như thế nào.
Ai biết sắc mặt của Tổ An không chút thay đổi:
- Ta biết, bất quá ta thích ngươi là chuyện của ta, không quan hệ ngươi có thích ta hay không, huống chi nói không chừng tương lai ngươi sẽ thích ta nha.
Sở Sơ Nhan lắc đầu:
- Tuyệt đối không có loại khả năng này.
Tổ An nhún vai, không thèm để ý:
- Ngươi đã nói như vậy, ta cũng phải hỏi rõ ràng một vấn đề, ngươi không muốn tận nghĩa vụ thê tử, vậy ngươi có ngại ta đi tìm những nữ nhân khác không?
Sở Hoàn Chiêu vốn còn đau lòng thay hắn, ai biết hắn lại hỏi ra vấn đề như vậy, đôi mắt lập tức trợn thật lớn, nghĩ thầm thối tỷ phu này, tỷ tỷ nhất định sẽ giáo huấn ngươi!
Sở Sơ Nhan khẽ giật mình, hiển nhiên vấn đề này để nàng rất ngoài ý muốn, bất quá vẫn vô ý thức đáp:
- Ta tự nhiên không ngại, chỉ bất quá ngươi...
Ánh mắt của nàng dời về phía dưới bụng của hắn, bởi vì trong xe còn có muội muội, nàng tự nhiên không thể nói phá.
- Cái này không cần lo lắng, không bao lâu ta sẽ khôi phục.
Tổ An vỗ ngực bảo đảm, cho dù hắn không chắc tìm được Vô Tung Huyễn Liên, nhưng nam nhân nào không cậy mạnh ở trước mặt nữ nhân.
Sở Sơ Nhan nhíu mày, không nói gì thêm, chỉ nghĩ hắn không muốn tiếp nhận sự thật này, tê liệt bản thân mà thôi.
Sở Hoàn Chiêu ở một bên lại há to miệng, tỷ phu và tỷ tỷ nói cái gì vậy? Vừa rồi tỷ phu hỏi tỷ tỷ ngại hắn tìm nữ nhân khác không, đã đủ không hợp thói thường, càng kỳ quái hơn là tỷ tỷ không chỉ không tức giận, hơn nữa còn trả lời không ngại!
Tỷ tỷ không biết tỷ phu ưu tú hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của ngươi sao, một khi buông hạn chế, những hồ ly tinh ở bên ngoài kia khẳng định sẽ cướp hắn đi.
Không được, ta phải giúp tỷ tỷ quan, nước phù sa không thể chảy ruộng người ngoài được.