Lục Địa Kiện Tiên

Chương 199: Giận sôi lên (2)

Chương 199: Giận sôi lên (2)


Bị hắn nắm tay, toàn thân Sở Sơ Nhan run lên, vô ý thức muốn rụt về, nhưng nghĩ tới ở trước mặt nhiều người như vậy, làm như thế chẳng phải đánh mặt mũi của hắn sao?
Huống chi nàng và Tổ An thành thân, lúc đầu cũng là muốn đoạn đi tưởng niệm của hoàng thất nhất mạch và Tề Vương nhất mạch, nếu lúc này biểu hiện ra hai người không thân mật, này chẳng phải là thất bại trong gang tấc.
Nghĩ tới đây nàng liền im lặng, tùy ý hắn nắm tay mình.
Tổ An hiển nhiên cũng liệu định điểm này, cho nên mới dám đi nắm tay nàng.
Chỉ bất quá Sở Sơ Nhan không ngờ gia hỏa này miệng độc như vậy, lấy tính tình băng lãnh của nàng, nghe cũng mặt đỏ tới mang tai, gia hỏa này biết nàng sẽ không phản bác, mới cố ý chiếm tiện nghi?
Lúc này toàn trường lại xôn xao, mặc dù trước đó rất nhiều người biết Sở Sơ Nhan đã thành thân với Tổ An, nhưng bọn hắn còn an ủi mình, giữa hai người ngày đêm khác biệt, Sở tiểu thư gả cho phế vật như vậy khẳng định có nguyên nhân khác, chắc chắn sẽ không thật cho Tổ An chiếm tiện nghi, hơn phân nửa phòng cũng không vào được.
Nhưng bây giờ Tổ An lại vô tình phá vỡ hết thảy huyễn tưởng, mấu chốt là Sở tiểu thư còn thẹn thùng, không phủ nhận, trời ạ, ta muốn điên rồi.
Nghĩ đến dáng vẻ yêu kiều của đệ nhất mỹ nhân Minh Nguyệt Thành nằm ở dưới người Tổ An giao hoan, không biết bao nhiêu người đố kỵ muốn điên.
Đến từ Cao Nhân, điểm nộ khí +444!
Đến từ Ma Minh, điểm nộ khí +444!
Đến từ Ngô Chân Kiếm, điểm nộ khí +444!
...
Nhìn một đợt điểm nộ khí xuất hiện, trong lòng Tổ An thoải mái, quả nhiên giống những tiểu thuyết kiếp trước, ở bên người mỹ nhân tuyệt sắc rất dễ gây thù.
Xem ra sau này mình phải cố gắng, tìm thêm chút muội tử xinh đẹp, ân, ta không phải thèm thân thể của các nàng, đơn thuần là vì điểm nộ khí
Lúc này ánh mắt của Thạch Côn rơi xuống trên tay của hai người, da mặt không nhịn được run rẩy, sắc mặt âm trầm như nước, phải biết hắn một mực xem Sở Sơ Nhan là của mình, bây giờ lại bị nam nhân khác đụng phải, dù chỉ đụng tay cũng làm cho hắn phẫn nộ muốn điên.
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +520!
- Tổ An ngươi đừng dát vàng lên mặt mình, theo ta biết, ngươi và Sở tiểu thư ngủ riêng, ngươi ngay cả cửa phòng của nàng còn không thể vào được, còn tự biên tự diễn nói cái gì ngủ ở trên giường, quả thực là buồn cười.
Thạch Côn hừ lạnh, trong lời nói cũng mang theo vẻ trào phúng.
Trong lòng Tổ An thầm mắng, hắn làm sao biết chúng ta phân giường ngủ, phải biết Sở gia một mực nghiêm ngặt giữ bí mật chuyện này, bỗng nhiên trong lòng hơi động, mở miệng nói:
- Ta vừa giới thiệu ta là lão công của Sơ Nhan, chưa hề nói tên, sao ngươi biết ta gọi Tổ An, không phải là ngươi phái gian tế trà trộn vào Sở gia chúng ta chứ, gần đây nhà chúng ta vừa vặn ra một phản đồ tên Tuyết Nhi, không phải là ngươi phái tới chứ?
Lời vừa nói ra, Sở Sơ Nhan nhìn Thạch Côn, trong ánh mắt có chút hoài nghi, phải biết lấy năng lực của Công Tước Phủ, một mực tra không được người sau lưng Tuyết Nhi, có thể thấy năng lượng của người kia lớn bao nhiêu, Thạch Côn này thỏa mãn các loại điều kiện.
- Nói hươu nói vượn, ta làm sao biết Tuyết Nhi Đông Nhi gì, ngươi chớ có ngậm máu phun người.
Trên mặt Thạch Côn hiện ra vẻ mất tự nhiên, gia hỏa này nhạy cảm như thế.
- Về phần ngươi gọi Tổ An, đó là bởi vì sự tình Sở tiểu thư thành thân, mọi người đều biết, ta biết tên ngươi cũng không kỳ quái.
Tổ An hừ lạnh:
- Nếu biết ta, vừa rồi còn giả vờ không biết, mặc dù tiểu tử ngươi có túi da tốt, sắp theo kịp ta, nhưng thực chất bên trong lại cực kỳ dối trá.
Thạch Côn:
- ...
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +300!
Tổ An nói tiếp:
- Còn nữa, vừa rồi ngươi không phải rất cao lạnh sao, cảm giác nói nhiều với người khác mấy chữ sẽ mất tiền, nếu ngươi thật bị oan, dựa theo tính tình trước kia, ngươi không nên khịt mũi coi thường, không thèm để ý tới ta sao? Sao kiên nhẫn giải thích như vậy, đây không phải có tật giật mình thì là cái gì?
Người xung quanh nghe xong âm thầm gật đầu, mặc dù Tổ An có chút chán ghét, nhưng nói lại có đạo lý, đây quả thật không phù hợp phong cách của Thạch công tử trước đó, chẳng lẽ thật là chột dạ?
Thạch Côn không ngờ Tổ An lại đào hố cho hắn, hắn rốt cục có chút lý giải cảm thụ trước đó của Mai Siêu Phong và Tuyết Nhi.
Nghĩ tới đây hắn không khỏi oán trách nha đầu Tuyết Nhi kia, sao không sớm giết chết gia hỏa buồn nôn này!
Hắn hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, sau đó không có tiếp tục phản ứng hắn, mà nhìn về phía Sở Sơ Nhan:
- Sở tiểu thư, không nên nghe hắn nói mà ảnh hưởng tới giao tình của hai nhà Thạch Sở, quý phủ phát sinh sự tình, tại hạ thật không biết gì cả, cũng không có bất cứ quan hệ nào với Thạch gia.
Lúc này Sở Sơ Nhan đã có phán đoán của mình, nhàn nhạt nói:
- Hi vọng như thế, mặc dù Sở gia chúng ta chỉ là tiểu môn tiểu hộ, nhưng không phải ai cũng có thể khi dễ.
Thạch Côn cười xấu hổ:
- Sở tiểu thư nói đùa, Sở gia đường đường là Công Tước Phủ, sao có thể là tiểu môn tiểu hộ, huống chi ta ngưỡng mộ tiểu thư đã lâu, càng sẽ không làm ra bất luận sự tình gì gây bất lợi cho ngươi.
Sở Sơ Nhan vẫn chưa trả lời, Tổ An đã mở miệng:
- Ngươi không nói ta suýt nữa quên mất chuyện vừa rồi, ngươi nói sáu bảy năm trước gặp qua lão bà của ta một lần, sau đó vẫn nhớ thương, tìm khắp nơi mà không được, kết quả lần này ở Minh Nguyệt Học Viện ngẫu nhiên gặp, cảm thấy là thượng thiên an bài duyên phận đúng không?
- Không sai.
Thạch Côn hừ lạnh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất