Chương 204: Lưu ngôn phỉ ngữ
- Lại còn dám ô ngôn uế ngữ với Ngô tiểu thư!
Hai tùy tùng bên cạnh thiếu nữ vẻ mặt bất khả tư nghị, nhao nhao chỉ vào hắn mắng lên.
- Nói ra tên của ngươi, bản tiểu thư ngược lại muốn xem xem là người nhà ai mà to gan như vậy.
Ngô Tình nói, phảng phất như một núi lửa muốn bộc phát.
- Đại trượng phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ, bản công tử họ Thạch tên Côn!
Tổ An vỗ ngực nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Thương Lưu Ngư kinh ngạc, nghĩ thầm trình độ vô sỉ của gia hỏa này thật vượt qua tưởng tượng của nàng.
- Thạch Côn? Ngươi chính là Thạch gia Lục công tử?
Ngô Tình sầm mặt lại.
- Dung mạo cũng không tệ, nhưng không ngờ lại là loại vô sỉ háo sắc!
Tổ An phụ họa:
- Đúng vậy, Thạch Côn ta chính là loại tham hoa háo sắc hèn hạ vô sỉ, bây giờ ngươi mới biết sao?
Ngô Tình sững sờ, không nghĩ tới đối phương thẳng thắn thừa nhận như thế, nhịn không được nói:
- Ngươi ngược lại rất có tự mình biết rõ.
Thấy nàng sắp bị lắc lư, hai tùy tùng ở bên cạnh nhìn không được, vội vàng tiến tới nhắc nhở:
- Đại tiểu thư, người này là Tổ An.
Những ngày này Tổ An là nhân vật phong vân của học viện, không biết hắn thực rất ít, Ngô Tình là bởi vì đoạn thời gian trước có việc chậm trễ, không đến học viện, cho nên trong lúc nhất thời bị hắn hồ lộng.
- Ngươi dám gạt ta?
Khuôn mặt của Ngô Tình đỏ bừng, nghĩ đến vừa rồi mình giống như đồ ngốc bị hắn đùa bỡn xoay quanh, tà hỏa soạt soạt soạt dâng lên.
Đến từ Ngô Tình, điểm nộ khí +600!
- Ngươi không phải là đời này chưa bị người lừa qua đó chứ?
Nhìn nàng thở phì phò, Tổ An không khỏi tò mò hỏi.
- Đương nhiên không có, ai dám lừa gạt bản tiểu thư!
Ngô Tình hừ lạnh.
- Khó trách dễ lừa gạt như vậy.
Tổ An nghĩ thầm trí thông minh của Đại tiểu thư này nhìn bộ dáng không quá cao nha.
Ngô Tình:
- ...
Đến từ Ngô Tình, điểm nộ khí +666!
Nàng hít sâu một hơi, bình phục tâm tình mới nói:
- Nguyên lai ngươi chính là nam nhân mà Sở Sơ Nhan chọn?
Tổ An sững sờ:
- Ngươi rất quen Sơ Nhan?
Nếu hai người là khuê mật, mình kiếm điểm nộ khí của nàng còn có chút ngại nha.
- Quen, thuộc như cháo.
Ngô Tình cười lạnh.
- Đã sớm nghe nói nàng tuyển một phế vật làm trượng phu, lúc ấy còn có chút không tin, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không khiến ta thất vọng, không chỉ phế vật, còn là dâm tặc, thấp hèn vô sỉ, không hổ là lưu manh nổi danh Minh Nguyệt Thành.
Nghe nàng nói như vậy, Tổ An thở dài một hơi, không phải người quen vậy thì dễ làm rồi, lúc này hắn cũng nhớ ra, trước đó Sở gia đề cập qua, lần này gia tộc thi đấu, sở dĩ Viên gia không giống dĩ vãng, là bởi vì có một công tước khác ở sau lưng ủng hộ, Công Tước phủ kia hình như họ Ngô.
Hắn đi đến bên người Ngô Tình, khoảng cách gần nhìn nàng, không thể không thừa nhận, mặc dù tính tình của nha đầu này không tốt, nhưng túi da lại cực đẹp:
- Ngô tiểu thư mở miệng một tiếng dâm tặc, xin hỏi ta đến cùng dâm ngươi chỗ nào? Hay là ngươi muốn dâm ta?
Khoảng cách gần như vậy bị một nam tử tiếp cận, trong lòng Ngô Tình hoảng hốt, vội vàng lui về sau hai bước:
- Miệng đầy ô ngôn uế ngữ, quả nhiên là dâm...
Nàng vốn định mắng đối phương dâm tặc, nhưng nghĩ tới vừa rồi đối phương nói, lời đến khóe miệng ngược lại không nói ra được.
Lúc này hai tùy tùng bên cạnh nàng cùng nhau nhảy ra, ngăn ở trước mặt Tổ An:
- Họ Tổ, lá gan của ngươi thật lớn, dám khinh bạc Ngô tiểu thư!
Tổ An nhìn đôi thiếu niên trước mắt, tò mò hỏi:
- Xin hỏi cao tính đại danh của hai vị?
Người bên trái tuổi hơi lớn hơn, ngạo nghễ nói:
- Tại hạ Dương Tuyền Phan gia Phan Long!
Người bên trái tuổi nhỏ hơn cũng ngửa đầu:
- Tại hạ Dương Tuyền Phó gia Phó Phượng!
Bọn hắn tự nhiên có lực lượng kiêu ngạo, Phan gia và Phó gia là đại gia tộc nổi danh Dương Tuyền Thành, mặc dù không bằng Ngô gia, Sở gia, nhưng không kém Trịnh gia, Viên gia, Uông gia ở Minh Nguyệt Thành.
Bọn hắn và Ngô Tình có thể tính là bằng hữu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mới gặp được nàng liền kinh động như thiên nhân, lại thêm địa vị công tước của Ngô gia, hai người càng ân cần với nàng, chờ mong có một ngày được Ngô tiểu thư ưu ái, thành công dính vào cành cây cao.
Cho nên nhìn thấy Tổ An “khi dễ” Ngô Tình, bọn hắn mới phản ứng kịch liệt như vậy.
- Thấy người sang bắt quàng làm họ?
Tổ An cổ quái.
- Tên rất hay, lấy rất chuẩn xác.
Nói xong từ trong ngực móc ra một cuốn sách nhỏ bắt đầu viết:
- Cái này trèo, cái này phụ a?
- Ách, không phải, là viết như vậy.
Hai người vô ý thức uốn nắn, đột nhiên cảm giác không đúng.
- Ngươi ghi tên của chúng ta làm gì?
- A, cũng không có gì.
Tổ An thuận miệng đáp.
- Tiết sau chính là tiết toán, ta sợ quên nên ghi lại.
Phan Long:
- ...
Phó Phượng:
- ...
Con mẹ nó, sao ngươi không theo lẽ thường ra bài như vậy hả.
Lúc này Ngô Tình cũng bình tĩnh chút, thấy hai người phảng phất như hóa đá, nhịn không được cau mày hỏi:
- Các ngươi sợ cái gì, thành tích tiết toán thuật hắn định đoạt sao?
Hai người quay đầu, vẻ mặt khổ sở nói:
- Hắn thật có quyền này, bởi vì hắn chính là lão sư toán thuật mới của chúng ta.
Ngô Tình:
- ...
Các ngươi bệnh thần kinh, sao không sớm nói cho ta.
Tổ An mỉm cười:
- Tiểu cô nương, biết chọc phải người không nên dây vào chưa, ngoan ngoãn tới xin lỗi, nói không chừng ta cao hứng sẽ quên chuyện hôm nay.
Ngô Tình cắn răng:
- Chỉ là một lão sư toán thuật, ở chỗ này đắc ý cái gì, Thiên tự ban vốn không chú trọng thành tích toán thuật.
Đến từ Ngô Tình, điểm nộ khí +233!