Chương 205: Lưu ngôn phỉ ngữ (2)
- Coi như tiết này không trọng yếu với các ngươi, nhưng ngươi đường đường đại tiểu thư của Công Tước phủ, có một môn không qua, chỉ sợ sẽ biến thành trò cười của toàn trường.
Tổ An cười giống như hồ ly.
Hô hấp của Ngô Tình cứng lại, đối phương nói đúng, tính cách của nàng hiếu thắng, hơn nữa mọi thứ đều muốn so với Sở Sơ Nhan, nếu mình rớt một môn, chỉ sợ sẽ mất hết thể diện.
- Ta không tin ngươi dám cho điểm lung tung, phải biết cha ta là Dương Tuyền Công, hắn nói, học viện các ngươi không dám không nghe.
Trải qua bối rối lúc đầu, nàng lập tức bình tĩnh lại, tại sao mình phải sợ hắn.
- Đổi lại lão sư khác tự nhiên không dám đắc tội ngươi, dù sao đều muốn thăng chức tăng lương, nhưng ta chỉ là lão sư dạy thay, chờ lão sư mới đến, ta sẽ xuống đài, vốn không có tiền đồ gì đáng nói, có người nào ta không dám đắc tội.
Tổ An nghĩ đến những cơ quan kiếp trước cũng như vậy, chỉ cần ngươi vô dục vô cầu, ngay cả lãnh đạo ngươi cũng không cần sợ.
Ngô Tình sững sờ, nếu đối phương thật không để ý tiền đồ, nàng thật đúng là không có cách, nhưng bảo nàng xin lỗi, đó là tuyệt đối không thể nào, cho nên đành phải đỏ mặt nói:
- Hừ, hôm nay ta không phải tới tìm ngươi.
Sau đó nhìn Thương Lưu Ngư đang xem trò vui:
- Họ Thương, sổ sách của chúng ta cũng nên tính toán rồi.
Thương Lưu Ngư mỉm cười:
- Ngươi đừng quên ta cũng là lão sư, ngươi không sợ ta cho ngươi rớt môn?
Ngô Tình nhất thời nghẹn lời, nửa ngày mới nói:
- Ngươi không có vô sỉ như tên kia, huống chi ngươi không thể không để ý tiền đồ!
- Điều này cũng đúng, thủ đoạn của gia hỏa này ta không học được.
Thương Lưu Ngư nhìn Tổ An, khóe môi giương lên.
- Ngươi tìm ta đến cùng có chuyện gì?
Ngô Tình hừ hừ:
- Biết rõ còn cố hỏi, ngươi đoạt bạn trai của ta, còn giả vô tội? Quả nhiên là hồ ly tinh!
- Hồ ly tinh?
Lần thứ nhất bị người nói mình như vậy, Thương Lưu Ngư nhịn không được cười lên.
- Bạn trai của ngươi là ai?
- Ngươi cướp nam nhân quá nhiều đến nhớ không rõ sao?
Ngô Tình hậm hực nói.
- Đương nhiên là Tạ Tú Tạ nhị công tử!
Nghe nàng nói Tạ Tú là bạn trai của mình, ánh mắt của Phan Long Phó Phượng có chút ảm đạm.
- Tạ Tú?
Thương Lưu Ngư lạnh nhạt nói.
- Ta nghĩ ngươi hiểu lầm, ta và hắn không có bất cứ quan hệ nào, đừng nói hắn, ta và bất kỳ nam nhân nào cũng không có quan hệ.
- Nhưng đây là hắn chính miệng nói cho ta biết, hắn thích ngươi, nếu không phải ngươi cố ý câu dẫn, hắn làm sao sẽ vứt bỏ ta!
Ngô Tình cả giận nói.
Phan Long Phó Phượng nhịn không được nhắc nhở:
- Tiểu thư, ngươi và Tạ Tú cũng không có chính thức ở cùng một chỗ.
Ngô Tình quay đầu hung hăng lườm hai người:
- Im miệng!
Phan Long Phó Phượng cười khổ, chỉ có thể ngậm miệng.
Tổ An nhịn không được lắc đầu, mở miệng nói:
- Haiii, các ngươi tới đây.
- Làm gì?
Phan Long Phó Phượng cảnh giác, bất quá vẫn tới gần chút.
- Thân là lão sư, phải dạy các ngươi một đạo lý, đó chính là liếm chó chết không yên lành, nhớ chưa?
Tổ An vừa cười vừa nói.
Mặc dù lần đầu tiên nghe được cái từ này, nhưng Phan Long Phó Phượng làm sao không rõ đối phương ám chỉ, hai người đỏ mặt, nhưng lại không có cách nào phát tác, chỉ có thể ở trong lòng mắng gia hỏa đáng chết kia.
Đến từ Phan Long, điểm nộ khí +444!
Đến từ Phó Phượng, điểm nộ khí +444!
Kiếm điểm nộ khí xong, Tổ An cảm thấy phải giúp Thương Lưu Ngư giải vây, nói với Ngô Tình:
- Ta rất quen Tạ Tú kia, ta tận mắt nhìn thấy hắn nhiều lần chia tay với nữ nhân, mỗi lần chia tay tìm lý do đều rất tươi mát thoát tục, ngươi xác định hắn không phải vì cố ý vứt bỏ ngươi mới nói như vậy?
Ngô Tình sững sờ, nghĩ nghĩ thật là có loại khả năng này, khuôn mặt xinh đẹp lúc xanh lúc đỏ.
- Các ngươi có thể đi rồi.
Thương Lưu Ngư lạnh lùng nói, cho dù tính tình của nàng tốt, cũng không chịu nổi người khác coi nàng là Tiểu Tam.
- Đến cùng là chuyện gì, ta sẽ tra rõ ràng.
Ngô Tình hừ lạnh, hậm hực rời đi, khí thế hùng hổ chạy đến, kết quả bị Tổ An áp chế nhuệ khí, thật không may.
Ra cửa không lâu, bỗng nhiên Ngô Tình ngừng lại, quay đầu chờ Phan Long và Phó Phượng:
- Hai ngươi nói thật, đến cùng là ta xinh đẹp hay Thương Lưu Ngư xinh đẹp?
- Đương nhiên là ngươi xinh đẹp!
Phan Long Phó Phượng lập tức nói, nhưng trong đầu hai người không khỏi hiện ra hình ảnh của Thương Lưu Ngư.
- Hừ, nhìn các ngươi xem!
Nữ nhân ở phương diện này trời sinh mẫn cảm, Ngô Tình lập tức đoán được hai người đang suy nghĩ gì.
- Họ Thương quả nhiên là hồ ly tinh, ăn mặc phong tao như vậy để câu dẫn nam nhân các ngươi, giao cho hai ngươi một nhiệm vụ.
- Tiểu thư cứ việc phân phó.
Phan Long Phó Phượng lập tức ưỡn ngực.
- Khắp nơi tuyên truyền, nói Thương Lưu Ngư và Tổ An quần áo không chỉnh tề, ở trong phòng không biết làm cái gì.
Khóe môi của Ngô Tình giương lên, hừ, sau khi họ Thương thanh danh xấu, ta xem Tạ Tú còn thích nàng không; mặt khác mọi người biết trượng phu của Sở Sơ Nhan ở bên ngoài ăn vụng, đối với họ Sở khẳng định cũng là đả kich to lớn.
Bản tiểu thư quả thực là thiên tài, vậy mà nghĩ ra được kế sách nhất tiễn song điêu như vậy.
- A? Cái này không tốt lắm đâu?
Phan Long Phó Phượng hai mặt nhìn nhau, đối phương dù sao cũng là lão sư, hơn nữa bọn hắn ấn tượng với Thương Lưu Ngư cũng rất tốt.
- Có cái gì không ổn, chúng ta lại không có nói lung tung, vừa rồi có phải nàng quần áo không chỉnh tề không? Các ngươi biết hai người bọn họ ở trong phòng làm cái gì không?
Ngô Tình hừ lạnh.
- Ăn ngay nói thật các ngươi cũng không dám xử lý? Thật là làm ta quá thất vọng.