Lục Địa Kiện Tiên

Chương 207: Ra sân (2)

Chương 207: Ra sân (2)


Mọi người không hẹn mà cùng dâng lên một ý niệm, ngày bình thường Sở Sơ Nhan rất ít xuất hiện ở trong học viện, cho nên tất cả mọi người cực kỳ trân quý cơ hội này.
Thạch Côn cố ý chọn một vị trí ở phía sau, như vậy có thể thỏa thích thưởng thức thân ảnh hoàn mỹ uyển chuyển, đám người Viên Văn Đống ở một bên xum xoe, hắn câu được câu không ứng phó, lực chú ý đều ở trên người Sở Sơ Nhan.
Những học sinh khác len lén nhìn Sở Sơ Nhan không trốn qua ánh mắt của hắn, trong lòng Thạch Côn không khỏi dâng lên nộ khí, những nam nhân này dám ngấp nghé nữ nhân của bản công tử!
Bất quá hắn nghĩ lại, đây càng chứng minh nữ nhân bản công tử coi trọng mị lực lớn, vừa nghĩ như thế, trong lòng của hắn liền thoải mái hơn rất nhiều.
Nghe nói trong lớp còn có một mỹ nữ không thua nàng tên Bùi Miên Mạn, làm sao không thấy nhỉ?
Những thiên tài ở Thiên tự ban này, cả đám đều có sự tình của mình, rất ít khi lớp đủ sỉ số, hôm nay nàng không tới cũng bình thường.
Đúng rồi, nghe nói còn có một mỹ nhân tên Trịnh Đán, ánh mắt của hắn chuyển qua, chú ý tới mỹ nữ toàn thân tràn ngập khí chất cổ điển, ưu nhã tài trí, giơ tay nhấc chân ôn nhu như nước.
Dù ánh mắt cao như Thạch Côn, cũng không thể không thừa nhận nàng là một nữ nhân mỹ lệ.
- Tang Thiên ngược lại có phúc.
Lấy thân phận của Thạch Côn, những tin tình báo này đã sớm biết, Trịnh Đán là vị hôn thê của Tang Thiên cũng không phải bí mật gì.
Đáng tiếc!
Nếu như đổi lại những người khác, hắn không để ý chiếm lấy, dù sao chuyện như vậy những năm này cũng không phải chưa làm qua, nhưng bây giờ Tang Gia là hồng nhân ở trước mặt hoàng thượng, tạm thời còn không dễ chọc.
Bất quá Tang Gia không có căn cơ gì, vạn nhất xuất hiện sơ xuất, hừ hừ, đến lúc đó chắc chắn sẽ cầu bản công tử, như vậy ta sẽ chỉ định nữ nhân này tới tìm ta...
Lúc này trong đầu hắn đã hiện ra rất nhiều vở kịch, tỉ như làm sao từng bước một đánh tan phòng tuyến gái nhà lành, từng bước một kéo nàng vào vực sâu, cuối cùng mê thất trầm luân không thể tự kiềm chế.
Những năm này sáo lộ như vậy hắn có thể nói xe nhẹ đường quen.
Đối với những nữ nhân này, hắn chỉ hưởng thụ khoái cảm chinh phục mà thôi, căn bản không có tình cảm gì, cho nên không ngại đối phương có gả cho người khác hay không, gả cho người khác, chinh phục càng có ý tứ.
Nhưng Sở Sơ Nhan không giống, đây là nữ nhân hắn có tình cảm, vậy thì quyết không cho phép bất luận kẻ nào nhúng chàm.
Xa xa Trịnh Đán cảm nhận được ánh mắt của Thạch Côn, mỉm cười gật đầu ra hiệu, nàng tự nhiên biết đại danh của Thạch gia Lục công tử, quả nhiên là anh tuấn phong lưu, tiêu sái lỗi lạc, chỉ bất quá ánh mắt vừa rồi, tựa hồ để cho người ta không thoải mái.
So sánh mà nói, vẫn là Tổ An chính nhân quân tử hơn.
Ai, thế giới này thật kỳ diệu, chính nhân quân tử lại có tiếng xấu, Thạch gia Lục công tử lại thanh danh tốt.
Nghĩ tới đây ánh mắt nàng không tự chủ được rơi xuống trên người Sở Sơ Nhan, thấy nàng lẳng lặng ngồi ở đó, không hề làm gì, liền cao quý giống như công chúa.
Hừ, nếu ngươi biết trượng phu của ngươi hoàn toàn không có cách nào ngăn cản mị lực của ta, không biết sẽ là cảm thụ như thế nào?
Trịnh Đán cũng không hiểu, xưa nay mình rõ ràng không cho nam nhân cận thân, ngay cả vị hôn phu cũng không cho nắm tay, lần trước vì sao lại to gan như vậy, để Tổ An...
Chẳng lẽ bởi vì Sở Sơ Nhan, muốn chứng minh mị lực của mình lớn hơn nàng, có thể cướp đi nam nhân của nàng?
Ý nghĩ này vừa dâng lên, trong lòng Trịnh Đán liền không dễ chịu, lại chú ý tới nam đồng học khác nhìn Sở Sơ Nhan, trong lòng càng bực bội, hừ, mỗi một cái đều là đồ háo sắc.
Đúng lúc này cửa phòng học bị đẩy ra, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn, tưởng lão sư đến, kết quả thấy được Ngô Tình mặt như sương lạnh đi vào.
Kỳ thật Ngô Tình cũng rất xinh đẹp, ngày bình thường có không ít đồng học muốn thân cận, nhưng bây giờ toàn thân nàng tản ra khí thế người sống chớ gần, không có ai mắt mù đi lên tự tìm phiền phức.
Ngô Tình không nói một lời trở lại vị trí của mình ngồi xuống, chợt nhìn thấy Sở Sơ Nhan, tà hỏa trong lòng dâng lên, thế là nổi giận đùng đùng đi tới bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống nàng:
- Tổ An là trượng phu của ngươi?
Sở Sơ Nhan nhíu mày, bất quá vẫn nhẹ gật đầu:
- Phải.
Nàng chiêu Tổ An làm rể vốn là vì đoạn tuyệt tâm tư của một số người, tự nhiên sẽ thừa nhận.
Phía sau, mặc dù Thạch Côn biết sự thật này, nhưng nhìn thấy nữ nhân yêu mến chính miệng thừa nhận, vẫn không nhịn được trong lòng đau xót, sắc mặt u ám, bởi vì hắn ý thức được một vấn đề trước đó bỏ qua:
- Mặc dù hắn biết Sở Sơ Nhan vẫn còn tấm thân xử nữ, nhưng những người khác không biết, đều cho rằng nàng kết hôn rồi, khẳng định sớm đã phá thân, vậy nếu tương lai mình cưới nàng, chẳng phải nói có người sẽ cảm thấy trên đầu ta mọc sừng?
- Nếu là trượng phu ngươi, vậy thì quản cho tốt, đừng để hắn cả ngày câu tam đáp tứ.
Ngô Tình hừ lạnh, sau đó lại về vị trí của mình.
Sở Sơ Nhan sững sờ, có chút không rõ nàng nói có ý gì, dù sao dưới cái nhìn của nàng, hai người bắn đại bác cũng không tới gần được.
Bất quá Ngô Tình nói lại lưu lại cho những người khác vô số không gian mơ màng, dù những thiên tài này cao lạnh, hiện tại cũng không nhịn được xì xào bàn tán:
- Tổ An kia lại thông đồng Ngô Tình?
- Ta dựa vào, gia hỏa này thật dữ dội, lại muốn đẩy thiên kim của Công Tước gia.
- Có lão bà tuyệt sắc như Sở Sơ Nhan, lại còn đi tìm những nữ nhân khác, quả thực là không biết tốt xấu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất