Chương 208: Ngươi làm sao đấu với ta
- Ngươi biết cái gì gọi là hoa nhà không thơm bằng hoa dại không? Sở Sơ Nhan là nữ thần của chúng ta, nhưng Tổ An đã được, đương nhiên sẽ không trân quý.
- Vì sao ta nghe tim đau như thế...
...
Nghe xung quanh xì xào bàn tán, mí mắt của Thạch Côn co giật, chẳng lẽ tên kia thật có thủ đoạn như vậy?
Đúng lúc này, bỗng nhiên một bản nhạc sục sôi nhiệt huyết vang lên, không ít người toàn thân nổi da gà, thậm chí có loại xúc động muốn lên chiến trường cứu vớt thế giới.
- Tình huống gì?
Mọi người khẽ giật mình, không tự chủ được nhìn ra cửa phòng học.
Chỉ thấy một thân ảnh cao to chậm rãi đi đến, chải kiểu tóc kỳ quái mà mọi người chưa từng thấy qua, nhưng lại rất đẹp trai, phối hợp chế phục đen nhánh, mỗi một bước đều tản ra uy thế khiếp người.
- Người kia là ai?
- Tựa hồ là y phục của lão sư học viện.
- Nói bậy, chế phục của lão sư lúc nào đẹp trai như vậy?
...
Sở Sơ Nhan lại hơi nghi hoặc, sao người này nhìn quen mắt như vậy nhỉ?
Thạch Côn đang uống nước, lúc đầu đang suy nghĩ làm sao đối phó Tổ An, đợi thấy rõ người trên đài, trực tiếp phun ngụm nước ra.
Con mẹ nó tình huống như thế nào? Người trên đài kia không phải Tổ An sao!
Thạch Côn dụi dụi mắt, còn tưởng mình nhìn lầm.
Lúc này ý nghĩ giống như hắn không phải số ít, đám người trong phòng học mắt trợn tròn nhìn thân ảnh trên đài.
- Kiểu tóc của gia hỏa này làm sao hay thế, không bằng hôm nào ta cũng đi thử một chút? Còn có âm nhạc này là chuyện gì xảy ra, nghe rất hăng hái nha.
Tạ Tú nghĩ.
- Bộ dáng bây giờ của gia hỏa này rất đẹp trai, so với ngày bình thường cà lơ phất phơ thì có khí chất hơn nhiều.
Trịnh Đán nghĩ như thế.
- Sao cảm giác gia hỏa này nhìn thuận mắt hơn vừa rồi một chút? Ta nhất định là điên rồi!
Ngô Tình thầm hừ lạnh.
Sở Sơ Nhan trải qua chấn kinh lúc đầu, rốt cục kịp phản ứng, người trên đài chính là trượng phu của nàng, xưa nay tính tình nàng băng lãnh, lúc này gương mặt cũng nóng lên, hận trên mặt đất không có vết nứt để chui vào.
- Ngươi làm cái quỷ gì vậy?
Nàng vội vàng truyền âm chất vấn.
Tổ An nhìn nàng, cũng không trả lời.
Sở Sơ Nhan cắn môi, tiếp tục nói:
- Không nên hồ nháo, mau trở về!
Nàng đời này chưa từng quẫn bách qua như thế, mặc kệ cái gì, trên cơ bản đều ở trong khống chế của nàng, ở học viện càng có một loại cảm giác siêu nhiên ngoại vật.
Nhưng bây giờ, nàng thật như ngồi bàn chông, luôn cảm thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn mình, chuẩn bị nhìn Sở gia chê cười.
Lúc này Tổ An đã đứng ở trên đài, thấy Sở Sơ Nhan đỏ mặt quẫn bách, xụ mặt nói:
- Vị bạn học này, chú ý quy định trong giờ học, khi đi học không nên nói thì thầm với lão sư.
- A...
Người xung quanh vang lên âm thanh ồn ào, hiển nhiên bọn hắn cũng đoán được hai người đang truyền âm nhập mật, lại thêm hai người là quan hệ vợ chồng, để bọn hắn dâng lên cảm giác xem trò vui.
Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người tâm tình đều nhẹ nhàng như vậy.
- Trước mặt mọi người ân ân ái ái, thật không biết liêm sỉ.
Ngô Tình hừ lạnh, góc áo sắp bị tay nàng vò hỏng.
Trịnh Đán cũng nhíu mày:
- Xem ra tình cảm giữa vợ chồng bọn họ vẫn rất tốt, vậy về sau kế hoạch của mình sẽ có chút phiền phức.
Lúc này Sở Sơ Nhan còn kém lấy tay che mặt, nàng cảm thấy đời này chưa bao giờ mất mặt qua như vậy, gia hỏa này đến cùng bị chập dây thần kinh nào vậy?
A, vừa rồi hắn nói lão sư gì?
Lúc này Thạch Côn cũng làm khó dễ:
- Tổ An, ngươi ngẩng đầu nhìn một chút, nơi này là Thiên tự ban, không phải địa phương ở Hoàng tự ban như ngươi nên tới.
Đồng thời âm thầm tức giận, vừa rồi mình nháy mắt cho mấy thủ hạ ở xung quanh nhảy ra, kết quả từng người né tránh, làm hại hắn không thể không tự mình xuất mã, thật quá mất thân phận.
Hừ, thủ hạ ở đây thật không được!
- Ồ? Ngươi nói đây không phải địa phương ta nên tới?
Tổ An dù bận vẫn ung dung nhìn hắn.
- Đương nhiên, người sang ở chỗ tự mình hiểu lấy, học Hoàng tự ban không có gì sai, chỉ là ông trời chú định tư chất tu hành của các ngươi không tốt mà thôi, nhưng ngươi cưỡng ép tiến vào giai tầng khác thì không đúng.
Thạch Côn nghĩ thầm hôm nay dứt khoát ở trước mặt mọi người dẫm gia hỏa này, xem Sở gia còn dung được con rể như vậy không.
- Giống như ngươi hôm nay, làm cái gì âm nhạc, kiểu tóc… hao tổn tâm cơ, ở trong mắt chúng ta, chẳng qua là thằng hề mà thôi.
Nói xong những lời này, hắn hơi nhướng mày, bởi vì hắn phát giác được phản ứng của những người khác hơi cổ quái, ánh mắt nhìn về phía hắn có chút không đúng, ngay cả Viên Văn Đống cũng lộ ra vẻ một lời khó nói hết.
Tình huống như thế nào? Trong lòng Thạch Côn có cảm giác chẳng lành.
Sở Sơ Nhan đứng dậy, lạnh lùng nhìn hắn:
- Thạch công tử, Tổ An là phu quân của ta, hắn tốt hay xấu, còn chưa tới phiên ngươi đến chỉ trích.
Mặc dù nàng không thích Tổ An, nhưng người khác ở trước mặt nàng khi dễ trượng phu của nàng, nàng lại không thể ngồi xem không để ý tới.
Thấy Sở Sơ Nhan công nhiên đứng lên giữ gìn đối phương, trong mắt Thạch Côn lóe lên vẻ lo lắng, bất quá trên mặt vẫn lộ ra nụ cười hoàn mỹ:
- Sở tiểu thư hiểu lầm, ta không phải bất kính với Sở gia các ngươi, chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc thay ngươi mà thôi, ngươi ưu tú như vậy, phu quân của ngươi tự nhiên cũng nên nhân trung chi long, kẻ như vậy nơi nào xứng với ngươi.
- Nhân trung chi long?
Sở Sơ Nhan cười nhạo.
- Tiêu chuẩn của thế tục với ta mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì, ta cảm thấy hắn như vậy rất tốt.