Chương 209: Ngươi làm sao đấu với ta (2)
Nàng đã đủ ưu tú, căn bản không cần phu quân cũng ưu tú, nếu phu quân quá ưu tú, ngược lại không phải chuyện tốt gì với nàng.
Tổ An có chút cảm động, nghĩ thầm lão bà ngày bình thường lạnh như băng, nguyên lai ấm áp như thế sao?
A, một mảng lớn điểm nộ khí này là chuyện gì xảy ra?
Tổ An phát hiện hệ thống truyền đến một nhóm lớn điểm nộ khí, hắn không hiểu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nam sinh toàn lớp hai mắt phun lửa nhìn mình.
- Cái thằng chó này là mộ tổ bốc lên khói xanh sao? Vậy mà có thể được nữ thần yêu thương như vậy.
- Ta rốt cục minh bạch vì sao ta không cua được nữ thần, nguyên lai là ta quá ưu tú.
- Ai biết khẩu vị của nữ thần đặc biệt như vậy, không thích ưu tú, ngược lại thích phổ thông.
- Thôi đi, ưu tú trong miệng các ngươi so sánh với Sở Sơ Nhan đáng là gì, dù sao cũng không ưu tú bằng hắn.
- Vậy ngươi xem Thạch công tử kia đủ ưu tú không, Sở tiểu thư có nhìn hắn sao?
...
Nghe đám người xì xào bàn tán, mí mắt của Thạch Côn co giật, nữ nhân này lại công nhiên giẫm mặt mũi của ta, nhưng vì sao ta không chỉ không giận, ngược lại càng cảm thấy nữ nhân này không giống những tiện nhân yêu diễm ở kinh thành kia.
Hừ, đều tại Tổ An, ngươi có tài đức gì, có tư cách gì được hưởng phúc phận như vậy!
Tổ An hắng giọng, thời gian không sai biệt lắm rồi, mặc dù cảm giác trốn ở sau lưng lão bà ăn bám rất không tệ, nhưng họ Thạch này quá đáng ghét.
- Ngươi mới vừa nói ở trong mắt các ngươi, ta chỉ là một tôm tép nhãi nhép, không biết ngươi nói những người này bao gồm những ai?
Thạch Côn không khỏi vui vẻ, lúc đầu bởi vì Sở Sơ Nhan ra mặt, để tất cả thế công của hắn vô lực, kết quả gia hỏa này không biết tự lượng sức mình nhảy ra, hừ, quả nhiên là phế vật, hơi đắc ý liền càn rỡ.
- Tự nhiên là những người xuất thân quý tộc, hoặc thiên phú tu luyện xuất chúng như chúng ta.
Thạch Côn quét mọi người một vòng.
- Ở trong mắt mỗi người ở đây, ngươi chính là tôm tép nhãi nhép.
Hắn thấy, lấy quyền thế và địa vị của Thạch gia, những người này đương nhiên sẽ không làm mất mặt hắn, huống chi giẫm chỉ là một phế vật mà thôi.
- Thật sao?
Tổ An ngoắc ngoắc Tạ Tú.
- Vị nam đồng học lớn lên giống nữ nhi kia, chính là ngươi đấy, đừng có nhìn đông nhìn tây, ngươi có cảm thấy ta là tôm tép nhãi nhép không?
Tạ Tú phiền muộn, nghĩ thầm các ngươi thần tiên đánh nhau, kéo ta vào làm gì, nhìn ánh mắt hung ác nham hiểm của Thạch Côn, lại nhìn Tổ An đang cười giống như hồ ly, cuối cùng hắn vẫn bất đắc dĩ nói:
- Dĩ nhiên không phải.
Không nói hắn và Tổ An có “giao tình”, chỉ nói nhà bọn hắn là Tề vương nhất mạch, Thạch gia là hoàng hậu nhất mạch, vốn không hợp nhau, huống chi bây giờ Tổ An là lão sư của học viện, hắn tự nhiên không có khả năng phụ họa Thạch Côn, muốn chết sao?
Tổ An ra hiệu hắn ngồi xuống, lại chỉ một người khác:
- Vị nữ đồng học xinh đẹp kia, ngươi có cảm thấy ta là tôm tép nhãi nhép không?
Thấy hắn chỉ mình, mặc dù được khen xinh đẹp vẫn rất cao hứng, nhưng nghĩ tới phải đối nghịch với Thạch Côn, Trịnh Đán cũng tê cả da đầu, chỉ có thể lập lờ nước đôi:
- Làm sao lại thế.
Vị hôn phu của nàng Tang Thiên, ấn lý thuyết cùng Thạch Côn là một phe cánh, nhưng không nói vừa rồi có “tiếp xúc thân mật” với Tổ An từng, chỉ nói hiện tại hắn là lão sư, ở học viện nàng cũng không dám công nhiên tuyên bố đối phương là tôm tép nhãi nhép.
Thạch Côn nhìn rất cơ linh, chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không biết?
Tổ An thỏa mãn nhẹ gật đầu, lại nhìn về phía Ngô Tình:
- Ngô tiểu thư, ngươi có cảm thấy ta là tôm tép nhãi nhép không?
Ngô Tình nghiến răng nghiến lợi, rất muốn gật đầu nói phải, nhưng nghĩ tới thủ đoạn của đối phương, liền nhịn không được rùng mình, huống chi Tạ Tú mới bày tỏ thái độ, mình sao có thể trái ý Tú ca ca, thế là chỉ có thể không cam lòng hừ lạnh:
- Không dám.
Sở Sơ Nhan trợn mắt, nghĩ thầm hôm nay là chuyện gì xảy ra, sao những người này đều giúp Tổ An?
Hơn nữa trong đó có mấy người còn là đối thủ của nàng, thực không nghĩ ra vì sao bọn hắn lại giúp Tổ An.
Bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi Ngô Tình không đầu không đuôi nói mấy câu, trong nội tâm nàng sinh ra một ý niệm:
- Gia hỏa này sẽ không làm gì Ngô Tình đó chứ?
Lúc này kinh hãi nhất ngoại trừ Sở Sơ Nhan, thì chính là Thạch Côn, hắn thực không nghĩ ra những người này bị bệnh gì, sao từng cái vì một phế vật mà không tiếc đối nghịch với ta.
Tổ An hỏi một vòng, thu hồi tiếu dung, nhìn Thạch Côn còn đang kinh ngạc nói:
- Đến cuối phòng đứng đi.
Thạch Côn khó thở bật cười:
- Ngươi tính là cái gì, dám ra lệnh cho ta?
Sở Sơ Nhan cũng không hiểu, nghĩ thầm vì sao hôm nay cảm giác gia hỏa này đầu óc có chút không bình thường vậy, không đúng, hôm nay hết thảy đều có chút không bình thường.
Tổ An thở dài một hơi:
- Minh Nguyệt Học Viện có văn bản rõ ràng quy định, học sinh lên lớp chống đối lão sư, là phải bị xử phạt nghiêm khắc, nghiêm trọng thậm chí có thể bị khai trừ ra học viện, ngươi nói ta có quyền ra lệnh cho ngươi hay không?
Đương nhiên hắn cũng rõ ràng, nội quy học viện là chết, người là sống, học viện tuyệt đối không có khả năng bởi vì chút chuyện này mà khai trừ Thạch gia Lục công tử, bất quá ở trong phạm vi nhất định trừng trị học viên lại không có vấn đề.
- Ngươi, lão sư?
Thạch Côn phảng phất như nghe được chuyện cười, đang muốn nói cái gì, Viên Văn Đống vội vàng kéo hắn:
- Hắn thật là lão sư toán thuật mới của học viện.