Chương 215: Ta thật cơ linh
Lúc này Tần Vãn Như nhìn Tổ An nói:
- Ta biết trước đó ngươi và Hồng Tinh Ứng có chút xích mích, ngày bình thường hai ngươi thế nào ta mặc kệ, nhưng ngày mai không cho phép ngươi đi trêu chọc hắn, miễn cho ảnh hưởng tâm tình của hắn, làm hại Sở gia chúng ta xuất sư bất lợi.
Sở Hoàn Chiêu không nhịn được:
- Nương, ngày mai không phải tỷ phu cũng xuất chiến sao, sao ngài không quan tâm tâm tình của hắn.
Tần Vãn Như trợn mắt:
- Hắn chỉ là vì ngăn chặn Viên Văn Đống, cần xuất chiến sao.
Sở Trung Thiên nhịn không được cười lên:
- Tiểu An không cần khẩn trương, ngày mai đến phiên ngươi xuất chiến, ngươi trực tiếp nhận thua là được.
Hiển nhiên ngay cả người hiền lành như hắn, cũng có cái nhìn giống như thê tử.
Tổ An đã quen, khẽ cười nói:
- Yên tâm, ngày mai nếu thật cần ta xuất chiến, chứng minh Sở gia đã đến thời điểm nguy hiểm, ta nhất định sẽ nhảy ra ngăn cơn sóng dữ.
Hắn cảm thấy từ nơi sâu xa tự có thiên ý, bằng không vì sao lại được an bài ở cuối cùng, nhân vật chính không phải đều áp trục ra sân sao.
- Phi, miệng quạ đen, nói lời không dễ nghe gì đấy!
Tần Vãn Như hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, hiển nhiên rất bất mãn, miệng gia hỏa này không thể phun ra ngà voi nha.
Nàng chỉ cảm thấy nhìn hắn liền khó chịu, quay đầu nói với nữ nhi:
- Tiểu Chiêu, con không cần lo lắng người khác, trước lo lắng cho mình đi. Cả ngày ham chơi, đến bây giờ mới tới tam phẩm, ngày mai con xếp thứ hai đếm ngược, đám người tỷ tỷ con hơn phân nửa có thể ở mấy trận trước giải quyết vấn đề, đến lúc đó con không cần ra sân, miễn cho thụ thương.
- A...
Sở Hoàn Chiêu bĩu môi, hiển nhiên có chút bất mãn, bất quá nghĩ đến có thể sát bên với tỷ phu, tâm tình lại tốt hơn nhiều.
Sở Trung Thiên nói với Sở Sơ Nhan:
- Ngày mai có con, Hồng Tinh Ứng, còn có Nhạc Sơn, Sở Hồng Tài, Sở Ngọc Thành, năm trận này hẳn là ổn, cái khác lại thắng một trận vấn đề hẳn không lớn.
Tổ An ở dưới bàn lặng lẽ kéo ống tay áo của Sở Hoàn Chiêu, nhỏ giọng hỏi:
- Sở Hồng Tài, Sở Ngọc Thành là ai?
Mặt Sở Hoàn Chiêu đỏ lên, ngẩng đầu nhìn mẫu thân tỷ tỷ một chút, có loại cảm giác giống như xem tài liệu ở trên lớp học, nàng nhanh chóng giải thích:
- Sở Hồng Tài là nhi tử của Nhị thúc, phó đội trưởng hộ vệ, vốn phụ trách trông coi linh tuyền của gia tộc, kết quả linh tuyền bị ô nhiễm, cho nên hắn rất tự trách, khoảng thời gian này bế môn hối lỗi, ngươi mới không nhìn thấy.
- Sở Ngọc Thành là nhi tử của Tam thúc, một tiểu bàn tử, khi còn bé rất đáng yêu, lớn lên càng ngày càng mập, nhìn chỉ muốn đá cho một cước.
Tổ An nhịn không được âm thầm nhìn Sở Trung Thiên, nhìn xem nhị phòng tam phòng đều sinh con trai, kết quả ngươi sinh một đống nữ nhi như hoa như ngọc, cảm giác nhạc phụ có chút không góp sức nha.
Đây cũng không phải hắn trọng nam khinh nữ, mà là ở xã hội này, hậu tự quan hệ đến vấn đề quyền kế thừa gia tộc, nếu Sở Trung Thiên có mấy nhi tử giỏi giang, chỉ sợ trước đó Sở Sơ Nhan sẽ không chiêu mình làm tế.
A, nói như vậy ta còn phải cảm tạ nhạc phụ không góp sức!
Lúc này Tần Vãn Như chú ý tới động tác của hai người, sắc mặt có chút không vui:
- Tiểu Chiêu, sau khi cơm nước xong thì đi về nghỉ sớm, đừng ảnh hưởng ngày mai so tài.
Hai nữ nhi của mình sao thế nhỉ, từng người ánh mắt quá kém, đại nữ nhi thì thôi, vốn là muốn tuyển người bình thường; nhị nữ nhi lại là tình huống như thế nào, sao quan hệ càng ngày càng tốt với tiểu tử Tổ An kia?
Sở Hoàn Chiêu lầu bầu nói:
- Ngài không phải bảo ngày mai không cần con ra sân sao?
Bất quá tiếp xúc đến ánh mắt nổi giận của mẫu thân, nàng chỉ có bất đắc dĩ trở về phòng.
Tần Vãn Như lại nhìn Tổ An:
- Ngươi cũng trở về đi, chúng ta còn phải thương lượng sự tình thi đấu ngày mai.
Hiển nhiên nàng không cho rằng Tổ An có tư cách tham gia thảo luận, hơn nữa lúc đầu cũng chuẩn bị cho hắn làm pháo hôi, dùng để kiềm chế Viên Văn Đống, đích xác là không cần thiết để hắn tham dự quá nhiều.
Tổ An nhún vai, lưu lại nơi này cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng về sớm nằm ngủ.
Thời điểm đóng cửa còn ngầm trộm nghe được bên trong truyền đến thanh âm thảo luận:
- Viên gia lợi hại nhất hẳn là Viên Văn Đống, những người khác không đáng để lo, về phần Ngô gia, thế hệ trẻ tuổi kém xa chúng ta, nên vấn đề cũng không lớn...
Ngoài cửa, Thành Thủ Bình sớm đã nịnh nọt tiến lên đón:
- Cô gia, ngài ăn cơm xong rồi sao?
Đột nhiên Tổ An cảm giác có một chân chó như vậy tựa hồ còn rất tốt, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, kéo hắn đến một bên:
- Ngày mai gia tộc thi đấu, trong thành có mở cá cược hay không?
Thành Thủ Bình vô ý thức nhẹ gật đầu:
- Có, phần lớn vẫn xem trọng Sở gia chúng ta, tỉ lệ đặt cược mua đại tiểu thư thắng...
Tổ An trực tiếp ngắt lời:
- Không nói những người khác, tỉ lệ đặt cược của ta là bao nhiêu?
Sắc mặt Thành Thủ Bình cổ quái, lặng lẽ vươn một ngón tay.
- 1 bồi 10?
Tổ An nhướng mày.
- Thấp một chút, bất quá cũng cũng không tệ.
Hắn đang muốn từ trong ngực lấy ra ngân phiếu, ai biết Thành Thủ Bình vội vàng đánh gãy:
- Cô gia, không phải 1 bồi 10, mà là 1 bồi 100.
Vốn cho rằng cô gia thích sĩ diện nghe được tin tức này sẽ giận tím mặt, ai biết hắn lại cuồng hỉ:
- Ha ha ha, 1 bồi 100? Quả thực là trời cũng giúp ta, ta muốn phát tài.
Thành Thủ Bình nháy mắt, nghĩ thầm chẳng lẽ cô gia chịu không nổi kích thích, điên rồi sao?
Bỗng nhiên Tổ An ý thức tới một sự tình, vội vàng hỏi:
- Người nào mở sòng, sẽ không phải là Ngân Câu Đổ Phường chứ?