Chương 223: Nhân duyên quá tốt (2)
- Mang mặt nạ sao?
Kết hợp với hệ thống, còn có ánh mắt quen thuộc kia, Tổ An đã có thể xác định nàng chính là Tuyết Nhi, đương nhiên nàng không giống những não tàn trong phim cổ trang, chỉ đơn giản thay trang phục nam nhân liền cho rằng người khác nhận không ra, diện mục hoàn toàn khác biệt trước kia, hẳn là mang mặt nạ.
Mặt nạ này cũng thần kỳ, nếu không phải hắn thông qua bàn phím phán đoán tính danh chân thực của đối phương, thì đúng là nhìn không ra nàng mang mặt nạ.
Nghĩ tới đây hắn không ngồi yên được nữa, vội vàng hỏi thăm Bùi Miên Mạn:
- Bùi tiểu thư, trên đời này có dịch dung thuật không?
- Dịch dung thuật?
Bùi Miên Mạn sững sờ, không nghĩ ra vì sao hắn lại đột nhiên hỏi cái này, bất quá vẫn đáp.
- Có, một vài Phù Văn đại sư lợi hại có thể chế tác mặt nạ dùng để thay hình đổi dạng.
- Có loại muốn dịch dung thành ai thì dịch dung thành người đó không?
Tổ An vội vàng hỏi.
- Theo ta biết thì không được.
Bùi Miên Mạn lắc đầu.
- Trên thế giới này khắp nơi đều là người tu hành, ánh mắt sắc bén, ngươi dịch dung thành người lạ còn được, nếu như dịch dung thành một người quen, sẽ rất dễ bị nhìn ra sơ hở. Đương nhiên thế giới lớn như thế, nói không chừng thật có bản lĩnh thần hồ kỳ kỹ như vậy.
- Vậy ta yên tâm.
Tổ An thở dài một hơi.
Bùi Miên Mạn tò mò hỏi:
- Vì sao ngươi đột nhiên hỏi cái này?
Tổ An thuận miệng đáp:
- Chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến, vạn nhất có người dùng mặt nạ giả mạo ta đi lừa gạt tiểu cô nương, chẳng phải là bại hoại thanh danh của ta sao?
Bùi Miên Mạn:
- ...
Sở Hoàn Chiêu:
- ...
Lúc này tựa hồ Tuyết Nhi phát giác được ánh mắt của hắn, vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác, hiển nhiên là không muốn bại lộ.
Tổ An cũng không có sốt ruột chọc thủng nàng, nhìn Thạch Côn ở trên đài, âm thầm cười lạnh:
- Nguyên lai hắc thủ phía sau màn chính là ngươi, xem ra trước đó ta suy đoán đều không sai, vậy thì mọi người từ từ chơi.
Trước đó là đám người Thạch Côn núp trong bóng tối nhằm vào hắn, làm cho hắn cực kì bị động, bây giờ đối phương không rõ mình đã biết, biến thành hắn núp trong bóng tối, giờ đến phiên họ Thạch bị động.
- Đến từ Ngô Tình, điểm nộ khí +33!
Bỗng nhiên lại thu được điểm nộ khí, Tổ An vui vẻ, không nghĩ tới nhân duyên của ta tốt như vậy, những người này vội vàng đến tặng lễ cho ta sao.
Hắn chú ý tới Ngô Tình đi theo sau lưng một trung niên nhìn mình chằm chằm, hắn không thèm để ý cảm xúc của loại tiểu cô nương này, mà chú ý trung niên kia, nhìn khí tràng, chắc hẳn chính là Dương Tuyền Công Tước Ngô Uy rồi.
Trên khán đài, hắn và Sở Trung Thiên trò chuyện vui vẻ, dáng vẻ giống như lão bằng hữu, Tổ An cảm thán đám người kia mỗi một cái đều là vương bát đản.
Thời điểm Ngô Uy và Sở Trung Thiên hàn huyên, Tang Hoằng đi tới khu vực của Trịnh gia, Trịnh Ngọc Đường và Trịnh Đán sớm đứng lên nghênh đón.
- Tốt tốt tốt...
Tang Hoằng đánh giá con dâu tương lai Trịnh Đán, không khỏi thỏa mãn nhẹ gật đầu, mặc kệ từ dung mạo hay lễ nghi khí chất, quả nhiên đều không thể bắt bẻ, mặc dù gia thế kém chút, nhưng lúc đầu Tang gia cũng chẳng phải hào môn gì.
Nghe cha chồng tương lai khích lệ, hai má Trịnh Đán ửng đỏ, càng lộ ra kiều diễm đoan trang.
Rất nhanh mọi người ngồi xuống, Tang Hoằng ngồi trên đài chủ vị, hai bên trái phải là Minh Nguyệt Thành chủ Tạ Dịch và hiệu trưởng Minh Nguyệt Học Viện Khương La Phu, ba người bọn họ là trọng tài thi đấu, địa vị siêu nhiên.
Sở Trung Thiên và Ngô Uy thì ngồi đối diện nhau, hiển nhiên song phương đều biết lần này đối thủ chân chính là ai.
Sau đó là Viên gia, Trịnh gia, Uông gia… Thạch Côn lấy thân phận hậu bối cũng ngồi ở trong đó, có thể thấy được Thạch gia siêu nhiên như thế nào.
- Nghe nói ngươi đắc tội Thạch gia Lục công tử?
Bùi Miên Mạn vừa nhìn trên đài, vừa mỉm cười dùng nguyên khí truyền âm, hiển nhiên trước đó ở trong học viện phát sinh sự tình không thể gạt được tai mắt của nàng.
Tổ An hừ lạnh:
- Cái gì gọi là ta đắc tội hắn, rõ ràng là hắn đắc tội ta!
- Tùy ngươi nói thế nào chả được.
Bùi Miên Mạn trợn mắt.
- Bất quá làm minh hữu, ta nhắc nhở ngươi một câu, ngươi không thể trêu vào Thạch gia, lấy lão đầu phía sau hắn kia, là cung phụng của Thạch gia, người hộ đạo của Thạch Côn Thạch Hoan Chí, tu vi Bát phẩm, muốn bóp chết ngươi như bóp chết một con kiến.
- Bát phẩm?
Tổ An giật nảy mình.
- Hiện tại Bát phẩm không đáng tiền như thế sao? Bát phẩm không phải có thể phong hầu bái tướng, hoặc như Tang Hoằng đi làm Châu Mục, sao lại luân lạc tới làm bảo tiêu cho một thanh niên?
Bùi Miên Mạn giải thích:
- Có thể làm Châu Mục, Quận Trưởng đều là Bát phẩm cao cấp, nhưng phong hầu thì kém một chút, còn có một chút chức quan khác, chỉ cần Bát phẩm sơ cấp, nhưng cũng không phải ý nghĩa ngươi đến Bát phẩm thì có thể lên làm những chức quan này, chức quan chỉ có bấy nhiêu, vô số người đỏ mắt nhìn chằm chằm, cuối cùng có thể đạt được hay không vẫn phải xem năng lực kỳ ngộ của ngươi, thế lực gia tộc phía sau...
- Một số cao thủ, phí thời gian cả đời cuối cùng cũng không được chức quan như ý nhiều lắm. Chỉnh thể mà nói, người càng trẻ, tiềm lực càng mạnh, thường thường mới càng dễ đạt được chức quan, giống như Thạch Hoan Chí, già sắp xuống lỗ mới khó khăn lắm đột phá Bát phẩm, căn bản không có tiềm lực gì mà nói, tự nhiên rất khó lấy được chức vị thích hợp, còn không bằng nhận chức ở trong gia tộc, đãi ngộ càng tốt hơn.
- Bất quá hắn không có tiềm lực chỉ là nói trong hàng ngũ Bát phẩm, đối với người tu hành cấp thấp như ngươi, vẫn là tồn tại không cách nào địch nổi.