Chương 231: Mẹ ngươi gọi ngươi về ăn cơm
Lúc này Tang Hoằng không biết tâm lý của nhi tử, mà nghiêng đầu trò chuyện với Khương La Phu:
- Sở tiểu thư có thành tựu như hôm nay, là không thể rời Khương hiệu trưởng dạy bảo nha.
Dù tận lực nhắc nhở mình, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không nhịn được nhìn hai chân, vừa dài vừa thẳng vừa cân xứng, quả nhiên là kiệt tác của thượng thiên, đặc biệt là bị tất chân bao vây, nữ nhân này thật là một yêu tinh!
Khương La Phu mỉm cười:
- Sở Sơ Nhan thành tựu, chủ yếu vẫn là tư chất của nàng phi phàm, lực lĩnh ngộ lại cao, bên học viện chỉ thêm chút dẫn đạo mà thôi.
- Khương hiệu trưởng khiêm tốn.
Kỳ thật Tang Hoằng cũng không thích nữ sắc, nhưng hai chân của nữ nhân này quá xinh đẹp, lấy định lực của hắn cũng không nhịn được nhìn nhiều mấy lần.
Lúc này trên lôi đài, khí thế của Ngô Địch đã súc đến đỉnh phong, trường đao trong tay mang theo khí thế doạ người chém thẳng xuống, nặng nề chém vào trên băng lên.
Băng hỏa bất tương dung, vừa tiếp xúc, cánh hoa liền bị ngọn lửa hòa tan, sau đó bổ tới Sở Sơ Nhan ở trung tâm.
- Sở tiểu thư cẩn thận!
- Sở tiên tử cẩn thận!
...
Sở Sơ Nhan quá đẹp, dù biết không hề quan hệ gì tới mình, nhưng nhìn nàng lâm vào nguy hiểm, những nam nhân trong giáo trường vẫn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Tổ An khó chịu, chính chủ như ta còn chưa gấp gáp, các ngươi gấp cọng lông?
Lão bà nhà mình bị nam nhân khác nhớ thương, trong lòng của hắn rất khó chịu, hắn khó chịu, liền quyết định để càng nhiều người khó chịu, thế là hắn đứng lên cao giọng hô:
- Lão bà cố lên, lão bà cố lên, lão bà cố lên!
Thanh âm cực lớn, sợ người khác không biết nữ nhân trên đài là lão bà của hắn vậy.
Quả nhiên, hắn vừa hô lên, nháy mắt liền có vô số ánh mắt giết người tập trung đến.
- Con hàng này chính là vị hôn phu của Sở đại tiểu thư? Ta nhìn cũng thường thường không có gì lạ nha.
- Nào chỉ thường thường không có gì lạ, hắn là phế vật nổi danh trong thành đấy.
- Gia hỏa như vậy cũng có thể cưới được nữ thần của ta, thương thiên sao mà bất công!
- Mẹ nhà hắn!
...
Thạch Côn bóp nát tay nắm ghế, Sở Sơ Nhan đã sớm bị hắn độc chiếm, lúc này lại không thể không nhìn nam nhân khác gọi nàng là lão bà, loại cảm giác này thật không cách nào hình dung, để hắn cảm thấy đỉnh đầu phảng phất như xanh mơn mởn.
- Vô sỉ, quá vô sỉ, khó trách có thể viết ra tranh sách vô sỉ như vậy.
Lúc này Kỷ Đăng Đồ ở trong đám người, chen tới chen lui chiếm tiện nghi cũng nhịn không được lắc đầu.
- Nhất định phải tìm cơ hội hỏi kịch bản phía sau, về sau nhân vật chính họ Vương đến cùng có thay đổi hay không, a, vì cái gì ta quan tâm họ Vương kia, phi phi phi!
...
Tổ An nhìn hệ thống thu được vô số điểm nộ khí, nghĩ thầm có lão bà xinh đẹp thật vui vẻ?
Trên lôi đài, Sở Sơ Nhan cùng Ngô Địch đánh nhau lâu như vậy, bất luận đối phương nói gì cũng không thể làm biểu tình nàng biến hóa, lúc này nghe Tổ An hô to gọi nhỏ, trên gương mặt tuyệt mỹ đỏ ửng, gia hỏa này thực là...
Phản ứng thẹn thùng của nàng rơi vào trong mắt Ngô Địch, không khỏi để hắn tức giận, vừa rồi ta nói nhiều như vậy, ngươi cũng không phản ứng, bây giờ lại đỏ mặt? Thời điểm chiến đấu với ta còn dám phân tâm?
Cảm nhận được trong lòng hắn tức giận, hỏa đao nháy mắt tăng vọt, lại ép xuống vài thước, phảng phất như muốn triệt để một phân thành hai.
Thấy cảnh này, người xung quanh kinh hô, nhưng Ngô Địch lại nhướng mày, bởi vì hắn phát giác được dị thường, tốc độ thân đao hạ xuống càng ngày càng chậm.
Sở Sơ Nhan đứng bình tĩnh ở giữa băng lên, nhìn hỏa đao trên đỉnh đầu, không có một tia biểu lộ, xung quanh bông tuyết điểm điểm bay xuống, song phương phảng phất như giằng co mãi như vậy.
- Mau nhìn!
Bỗng nhiên có người chú ý tới dị thường.
Mọi người lần theo ngón tay của hắn nhìn, chỉ thấy hỏa diễm trên đao không biết lúc nào đã không nhảy lên, trên thân đao hiện ra một tầng bạch khí.
Cả thanh hỏa đao lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được kết băng, cuối cùng ngay cả Ngô Địch cũng bị đông lạnh thành một băng điêu.
Tổ An nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ thầm lão bà tiện nghi lợi hại như vậy, tương lai vạn nhất bạo lực gia đình ta thì làm sao bây giờ? Không được, nhất định phải mau chóng đề cao thực lực, nếu không tương lai tiểu đệ đệ bị nàng đông thành băng, ta tìm ai khóc?
- Nguyên khí cũng có thể bị đông lại?
Giữa sân, đệ tử các gia tộc kinh ngạc đến ngây người, ngay cả những người trên đài cũng động dung.
- Không hổ là nữ nhân ta chọn trúng!
Trên mặt Thạch Côn lộ ra ý cười tự đắc, phảng phất như đối phương tranh mặt mũi cho hắn vậy.
Sắc mặt đám người Ngô gia, Viên gia có chút khó coi, dù sao Sở gia có thiên tài như vậy, đối với gia tộc bọn hắn mà nói là đại bất hạnh.
Thành chủ Tạ Dịch âm thầm thở dài, nghĩ thầm đáng tiếc, nữ tử kinh tài tuyệt diễm như thế, lúc trước lại cự tuyệt đề nghị thông gia của Tề vương nhất mạch.
Trong mắt Tang Hoằng tinh quang chớp động, nghĩ thầm may mắn Sở Sơ Nhan là nữ tử, nếu không Sở Trung Thiên có nhi tử lợi hại như vậy, hết thảy mưu đồ sẽ không cách nào thực hiện được.
Tất cả mọi người nghĩ Sở Sơ Nhan đã lấy được thắng lợi, ngay cả Sở Sơ Nhan cũng mở miệng nói:
- Đã nhường... A?
Nàng vốn định thu hồi nguyên khí, chợt phát giác được dị thường, ngẩng đầu nhìn không trung, chỉ thấy mặt ngoài băng điêu nứt nẻ, cuối cùng hóa thành một đoàn bột phấn màu trắng, Ngô Địch lần nữa rơi xuống đất, toàn thân oánh quang lưu chuyển, phảng phất như có một tầng màng mỏng trong suốt ở quanh thân.
- Lục phẩm!
Tất cả mọi người sửng sốt, màng phòng hộ nguyên tố là dấu hiệu đặc biệt của Lục phẩm, có thể ngăn cách nguyên tố đẳng cấp thấp công kích.