Chương 232: Mẹ ngươi gọi ngươi về ăn cơm (2)
- Bọn hắn làm sao lại có Lục phẩm!
Tần Vãn Như đứng bật lên, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Ánh mắt của Sở Trung Thiên như điện nhìn về phía Ngô gia:
- Dương Tuyền Công, ngươi có ý gì?
Hắn đương nhiên biết Viên gia không có nội tình này, đối phương tất nhiên đến từ Ngô gia.
Ngô Uy mỉm cười nói:
- Minh Nguyệt Công nói ta nghe không hiểu, là Sở gia các ngươi và Viên gia so tài, tại sao phải hỏi ta?
Sở Trung Thiên hừ lạnh:
- Đến cùng là chuyện gì xảy ra, ngươi ta đều rõ ràng.
Ngô Uy nói:
- Không phải là Lục phẩm sao, Minh Nguyệt Công cần gì ngạc nhiên như vậy, gia tộc thi đấu không nói không cho phép Lục phẩm tham gia, Thái Thú đại nhân, ta nói có sai hay không?
Tang Hoằng nhẹ gật đầu:
- Không sai, là không có loại quy định này.
Sở Trung Thiên nhướng mày, đích xác không có loại quy định này, nhưng song phương thi đấu đều tuyển chọn con cháu tham gia, đệ tử thế hệ tuổi trẻ ai có thể đột phá Lục phẩm?
Ngay cả tư chất kinh tài tuyệt diễm như Sở Sơ Nhan cũng chỉ là Ngũ phẩm đỉnh phong, chẳng lẽ tư chất của Địch Vô kia còn cao hơn?
Ngô Uy cười ha ha:
- Minh Nguyệt Công, trên đời này không phải chỉ có lệnh thiên kim là thiên tài, hiện tại tình thế đã rất rõ ràng, không bằng để lệnh thiên kim sớm nhận thua, nếu không đến lúc đó bị thương sẽ không tốt.
Lục phẩm đối chiến Ngũ phẩm có ưu thế nghiền ép là mọi người công nhận, dù sao Ngũ phẩm lại mạnh cũng không thể phá màng phòng hộ của Lục phẩm, như vậy còn đánh cái gì?
Sở Trung Thiên nhìn về phía nữ nhi, đang muốn mở miệng, Sở Sơ Nhan lại lạnh lẽo nói:
- Còn chưa đánh xong, tại sao phải nhận thua.
Lúc này Thạch Côn cũng không nhịn được nói:
- Sở tiểu thư, mọi người đều biết Ngũ phẩm và Lục phẩm có cách biệt một trời, ngươi đừng sính cường, coi như nhận thua cũng không tổn hại uy danh của ngươi.
Hắn lo lắng đối phương cưỡng ép đối chiến, cuối cùng không cẩn thận lưu lại vết sẹo gì, vậy thì quá đáng tiếc, nếu vạn nhất không cẩn thận hủy dung, vậy thì càng không có cách nào tiếp nhận.
Sở Sơ Nhan nhàn nhạt nói:
- Đa tạ Thạch công tử quan tâm, trong lòng ta tự có phân tấc.
Viên gia gia chủ Viên Chính Sơ cười ha ha:
- Đã như vậy, Địch Vô, ngươi và Sở đại tiểu thư đọ sứ một chút nhớ đừng làm bị thương nàng.
Ngô Địch mỉm cười:
- Đây là tự nhiên.
Sở Trung Thiên biết tính tình của nữ nhi tuyệt đối sẽ không làm loạn, nghe nàng nói như vậy liền đồng ý tiếp tục so tài, đồng thời âm thầm căn dặn:
- Có cái gì không đúng, nhận thua là được, tuyệt đối đừng tổn thương mình.
Sở Sơ Nhan nhẹ gật đầu, lẳng lặng nhìn Ngô Địch.
Ngô Địch nhịn không được cười:
- Sở tiểu thư ngươi thật là thiên tài, nhưng giữa chúng ta kém một đại cảnh giới, Tuyết Hoa Thần Kiếm ngươi không thể tổn thương ta, ta không biết ngươi kiên trì đánh xuống có ý nghĩa gì.
Sở Sơ Nhan mở miệng nói câu đầu tiên với hắn:
- Trên đời này chưa từng có sự tình tuyệt đối.
Vừa dứt lời, cả người nàng hóa thành tàn ảnh, trường kiếm trong tay hàn quang lập loè, từ từng góc độ công kích tới.
Ngô Địch minh bạch ý nghĩ của nàng, nàng biết thuộc tính nguyên tố không tổn thương được mình, nên dứt khoát từ bỏ nguyên tố công kích, tất cả lực lượng đều đặt ở trên kiếm pháp, lấy kiếm pháp tinh diệu nhất quyết thắng bại.
Quá ngây thơ, ngươi không thể dùng nguyên tố công kích, nhưng ta có thể dùng nha.
Chỉ thấy chân hắn đạp mạnh mặt đất, hai cỗ hỏa diễm xuất hiện, giống như hai linh xà nhanh chóng quấn tới.
Mắt thấy quấn được mục tiêu, trong lòng hắn có chút hối hận, nếu hai chân của mỹ nữ tuyệt sắc lưu lại vết sẹo, thì quá phung phí của trời.
Bỗng nhiên hắn biến sắc, bởi vì thấy cuốn trúng chỉ là hư ảnh, hắn vội vàng thu đao tự thủ, quả nhiên Sở Sơ Nhan đã xuất hiện ở phía sau hắn.
Hai người nháy mắt giao thủ mấy chiêu, hắn âm thầm chảy mồ hôi lạnh, đây chính là thực lực của thiên tài chân chính, mình cao hơn nàng một cảnh giới, vậy mà đánh gian nan như thế, nếu như cùng cảnh giới, chẳng phải mình đã sớm bại rồi?
Nghĩ tới đây, hắn không dám có chút thương hương tiếc ngọc, dùng hết tinh thần ứng đối.
Cứ như vậy, áp lực của Sở Sơ Nhan trở nên rất lớn, xung quanh toàn đao ảnh và hỏa diễm, nhiều lần nàng rất khó khăn mới né qua.
Trên đài, Thạch Côn lập tức ngồi thẳng người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Địch, nghĩ thầm nếu ngươi dám để nữ nhân của ta có vết sẹo, ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết!
- Trò chơi kết thúc, Sở tiểu thư!
Ngô Địch lo lắng thời gian dài có biến cố, không còn lưu thủ, tìm đúng một cơ hội, trường đao trong tay hóa thành hỏa đao bổ tới, một đao này vô luận lực lượng hay khí thế, đều lợi hại hơn trước mấy lần, viễn siêu nguyên khí của Ngũ phẩm.
Lần này ngay cả Sở Trung Thiên cũng đứng dậy, hắn chuẩn bị tiến lên giải cứu nữ nhi, dù thua cũng không quan trọng.
Đúng lúc này, dưới đài bỗng nhiên truyền tới một thanh âm trêu tức:
- Ngô Địch, mẹ ngươi gọi ngươi về ăn cơm.
Những người khác không hiểu thấu, không biết câu nói này có ý gì.
Trên đài, toàn thân Ngô Địch lại run lên, tình huống như thế nào, sao có người biết tên thật của ta?
Phải biết hắn đã là trung niên, căn bản không có tư cách tham gia gia tộc thi đấu, cho nên mang mặt nạ do Phù Văn đại sư chế tác, giả mạo thành một thiếu niên.
Trước mắt bao người, nếu như thân phận bại lộ, xem như Thái Thú, Dương Tuyền Công muốn thiên vị cũng không bảo hộ được hắn, bên Minh Nguyệt Công chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, hơn nữa bởi vậy hỏng đại sự của hai nhà Ngô, Viên, sau khi hắn trở về, kết cục sẽ càng thảm hại hơn.
Chẳng lẽ mặt nạ của ta xảy ra vấn đề? Hắn vô ý thức đi sờ mặt mình.