Chương 236: Bóng tối tuổi thơ (2)
Sở Sơ Nhan âm thầm gật đầu, mặc dù tu vi của muội muội không cao, nhưng những năm này cầm Trường Tiên Rên Rỉ khi nam bá nữ khắp nơi, cho nên công phu vẫn không tệ.
Viên Văn Cực lại sớm chuẩn bị, xoay người tránh khỏi, sau đó trực tiếp vọt tới, đối phó binh khí dài như roi, đương nhiên phải lựa chọn cận thân tác chiến.
Sở Hoàn Chiêu đã sớm được phụ thân nhắc nhở, từng bước một lui về sau, từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách giữa hai người.
Viên Văn Cực xê dịch né tránh, cuối cùng có một roi không tránh được, bị đánh trúng cánh tay.
- Ngao ô...
Viên Văn Đống đau đến nhảy dựng, đau đớn kia thật không phải là người có thể chịu được, hắn cảm giác như có người cầm cái dùi đục xương cốt của hắn.
Đám người Sở gia mừng rỡ, đều rõ ràng uy lực của Trường Tiên Rên Rỉ, nếu lại trúng vài roi, đoán chừng không cần so, địch nhân đau cũng sẽ đau ngất.
Nghe phụ thân nhắc nhở, Sở Hoàn Chiêu tay không ngừng nghỉ, từng roi công tới.
- Nghĩ ta không có chuẩn bị sao?
Chỉ thấy Viên Văn Đống từ phía sau lưng gỡ xuống một tấm thuẫn, mới đầu nhìn không lớn, nhưng không biết hắn thao tác thế nào, thuần thục biến thành một tấm thuẫn cao ngang người.
Sở Trung Thiên lập tức ngồi thẳng, lẩm bẩm:
- Khó trách trước đó Viên gia làm ra binh khí chất lượng đề cao thật lớn, xem ra bọn hắn quả nhiên tìm được một Phù Văn Sư lợi hại.
Tấm thuẫn này hẳn là kiệt tác của Phù Văn Sư kia, có thể tự do co giãn.
Lúc này Sở Hoàn Chiêu lập tức lâm vào nguy cơ, trường tiên của nàng lợi hại, nhưng người ta lấy bất biến ứng vạn biến, trực tiếp dùng tấm thuẫn bảo vệ trước người, sau đó từng bước một tiếp cận, nàng không có chút biện pháp.
Tần Vãn Như khẩn trương bắt lấy tay trượng phu:
- Đối phương giống như đã sớm chuẩn bị.
Sở Trung Thiên trầm mặt nhẹ gật đầu:
- Không sai, trước đó đã hoài nghi, hiện tại xác định Sở gia quả nhiên có nội gian, tiết lộ thứ tự xuất trận của chúng ta, đối phương mới có thể khắp nơi nhằm vào, ngay cả Trường Tiên Rên Rỉ của Tiểu Chiêu cũng nghĩ ra phương pháp ứng đối.
- Đến cùng là ai!
Tần Vãn Như nhìn lại trận doanh phe mình, lúc này trong lòng nàng có hoài nghi, nhìn ai cũng rất giống.
- Chúng ta trở về lại chậm rãi tra.
Sở Trung Thiên nhắm mắt, thở dài một cái.
- Hôm nay chúng ta là thua định, bất quá như vậy cũng tốt, để chúng ta có thể triệt để tỉnh táo.
- Nhưng cái giá không khỏi quá lớn rồi.
Tần Vãn Như biết mất đi thị trường binh khí ảnh hưởng với Sở gia như thế nào.
- Nếu không để cho Tiểu Chiêu kiên trì một chút, nói không chừng có chuyển cơ thì sao.
Sở Trung Thiên lộ vẻ do dự, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu, dù sao hắn cũng không muốn Sở gia mất đi thị trường binh khí mấy trăm năm.
Lúc này trên lôi đài, Viên Văn Cực đã rút ngắn khoảng cách, trong mắt tinh quang lấp lóe, trực tiếp kề sát đất lăn một vòng, sau đó nhanh chóng lấn vào trong vòng ba thước.
Sở Hoàn Chiêu kinh hãi, vội vàng huy quyền công tới, chỉ bất quá tu vi của nàng vốn không bằng đối phương, một tay lại bởi vì cầm roi không cách nào vận dụng, làm sao là đối thủ?
Rất nhanh liền bị đối phương gạt tay trái, sau đó nguyên lực bộc phát!
Sở Hoàn Chiêu kêu thảm một tiếng, tay trái trật khớp.
Sở Trung Thiên kinh hãi, lập tức đứng lên:
- Ván này chúng ta nhận thua!
Ngay khi hắn nói chuyện, Viên Văn Cực đã vận đủ công lực, mang theo oán khí tích lũy nhiều năm, nặng nề đánh vào bụng Sở Hoàn Chiêu.
Phốc!
Sở Hoàn Chiêu phun ra một ngụm máu tươi , bay ngược về phía sau.
Thân hình Sở Trung Thiên lóe lên đón lấy nữ nhi, khẩn cấp thay nàng xử lý thương thế, không rảnh cố kỵ cái khác.
Một đám người vây quanh nàng, Tổ An cũng không chen vào được, quay đầu lạnh lùng nhìn Viên Văn Cực:
- Chúng ta đã nhận thua, vì sao ngươi còn xuống tay nặng như vậy.
Viên Văn Cực vốn có chút chột dạ, bị khí thế của hắn chấn nhiếp, trong lúc nhất thời ấp a ấp úng nói không ra lời.
Lúc này Viên Văn Đống lại mở miệng:
- Ngươi chỉ là người bình thường, không biết người tu hành giao đấu không trách được ngươi, người tu hành chiến đấu thường thường thắng bại chỉ ở một tuyến, huống chi vừa rồi kiến thức Sở đại tiểu thư vượt cấp chiến thắng Lục phẩm, nói không chừng Nhị tiểu thư cũng có kỹ năng áp đáy hòm chưa dùng. Đường đệ của ta lo lắng, trong lúc nhất thời xuất thủ không có phân tấc là rất bình thường. Ai biết Sở nhị tiểu thư không nên việc như thế, ai, kém tỷ tỷ nàng quá xa.
Lúc này Viên Văn Cực cũng lấy lại tinh thần:
- Không sai, vừa rồi ta chỉ là cầu thắng sốt ruột, hơn nữa bởi vì đánh quá đầu nhập, không nghe thấy Minh Nguyệt Công nói nhận thua.
- Không nghe thấy?
Sở Trung Thiên tức đến bật cười, lúc này hắn đã xác định nhị nữ nhi không có lo lắng tính mạng, ngẩng đầu nhìn thân ảnh trên lôi đài.
- Ngươi là đang chất vấn tu vi Bát phẩm phát ra thanh âm cũng không thể để ngươi nghe được?
Một cỗ khí tràng tràn ra, Viên Văn Cực nuốt một ngụm nước bọt, toàn thân phát run, không tự giác lui về sau một bước.
- Bát phẩm rất đáng gờm sao.
Lúc này Ngô Uy bất tri bất giác đi tới trước người hắn.
- Sự tình của hậu bối, nên để hậu bối tự mình xử lý, ngươi khi dễ vãn bối tính là cái gì?
- Họ Ngô, xem ra hôm nay phải cùng ngươi đánh một trận rồi!
Sở Trung Thiên hít sâu một hơi, nắm đấm đã bóp vang lên kèn kẹt.
- Hai vị đây là tội gì.
Tang Hoằng xuất hiện ở giữa hai người, cũng có chút đau đầu.
- Hôm nay dù sao cũng là gia tộc thi đấu, hai vị không nên giọng khách át giọng chủ. Minh Nguyệt Công, ta nói câu công đạo, vừa rồi Viên Văn Cực đã thủ hạ lưu tình, nếu không chỉ sợ tính mệnh của lệnh thiên kim khó đảm bảo.