Chương 237: Đã lớn như vậy còn không có nghe qua yêu cầu như vậy
- Tính mệnh khó đảm bảo?
Sở Trung Thiên cười lạnh.
- Hắn dám sao?
Tang Hoằng ngượng ngùng cười, chỉ coi như không nghe thấy, lại nhìn bên khác nói:
- Dương Tuyền Công, Viên gia chủ, lần này tuy nói Viên Văn Cực vô ý, nhưng xuất thủ đúng là quá nặng, không bằng để Viên gia chuẩn bị linh dược chữa thương cho Sở nhị tiểu thư làm bồi tội, như thế nào?
Viên Chính Sơ tự nhiên sẽ thuận sườn núi xuống lừa:
- Đây là tự nhiên, mặt khác lại dâng lên vạn lượng bạc, dùng để Nhị tiểu thư điều trị thân thể.
- Không cần, chút tiền ấy Sở gia chúng ta vẫn ra nổi.
Sở Trung Thiên nặng nề hừ lạnh, trực tiếp quay người mang nữ nhi về trận doanh Sở gia.
Bây giờ Tang Hoằng nói rõ là che chở bên kia, lại thêm Khương hiệu trưởng trung lập, Tạ thành chủ thái độ khó hiểu, thật nổi lên xung đột, thua thiệt chính là Sở gia, chỉ có chờ về sau lại chầm chậm mưu toan.
Thấy hắn nhượng bộ, Kỷ Đăng Đồ nhịn không được lắc đầu:
- Lâm Đản Đại a Lâm Đản Đại, ngươi thật biết nhẫn, rơi xuống trong mắt ngoại nhân lại thành uất ức. Tần Vãn Như ngươi năm đó tuyển ai không tốt, lại tuyển gia hỏa này, đi theo ta không tốt sao, hiện tại đảm bảo tiêu dao tự tại.
Ngô Uy và Viên gia, Trịnh gia gia chủ nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ đắc ý trong mắt đối phương, thời đại của Sở gia, chung quy đã là quá khứ.
Thạch Côn cũng lộ ra ý cười, mất đi thị trường binh khí, là bước đầu tiên tan rã Sở gia, Sở Sơ Nhan cuối cùng vẫn phải rơi vào vòng tay ôm ấp của bản công tử.
Tạ Tú nhịn không được nhỏ giọng nói:
- Cha, chúng ta thật không giúp đỡ Sở gia sao?
- Giúp là khẳng định phải giúp.
Tạ Dịch lời nói xoay chuyển.
- Nhưng lúc nào giúp lại là một học vấn.
Khương La Phu không hứng thú với mấy gia tộc tranh đấu, hiện tại nàng tò mò nhất chính là Tổ An tiếp xuống dự định như thế nào, mặc dù tư chất của hắn siêu phàm, nhưng đây chẳng qua là tiềm lực, trước đây ít năm chậm trễ quá nhiều thời gian, bây giờ bất quá chỉ là Tam phẩm mà thôi, đối đầu Ngũ phẩm Viên Văn Đống là thua không nghi ngờ.
Mặc dù trước đó đã nói với hắn phải thích hợp triển lộ năng lực của mình, nhưng hôm nay cục diện này, hiển nhiên không quá thích hợp, ai bảo đối thủ của hắn là Ngũ phẩm chứ.
Lúc này khuôn mặt của Sở Trung Thiên âm trầm, đang muốn mang theo người Sở gia rời đi, thanh âm của Viên Chính Sơ vang lên:
- Minh Nguyệt Công, còn chưa so xong, sao lại đi như vậy?
Đổi lại trước kia, hắn khẳng định không dám nói chuyện với đối phương như vậy, nhưng bây giờ có Dương Tuyền Công và Tang Thái Thú ở một bên cho chỗ dựa, lại thêm thắng lợi sắp đến, lực lượng của hắn lập tức tăng nhiều.
- Còn so tiếp sao?
Sở Trung Thiên mặt trầm như nước, Sở gia chỉ còn thừa lại một phế vật không biết tu hành, đối phương hô hào muốn so, không phải nói rõ là nhằm vào hắn sao.
Có phải những năm này mình quá ẩn nhẫn, dẫn đến a miêu a cẩu gì cũng dám được đà lấn tới không?
Ngô Uy cười nói:
- Đương nhiên phải so, hiện tại hai nhà 4 thắng 1 hòa, chỉ đợi ván cuối cùng phân ra thắng bại đến quyết định thị trường binh khí.
Trên đài Tang Hoằng cũng nói:
- Không sai, bây giờ song phương đánh ngang, còn chưa phân ra thắng bại, chúng ta đã tới làm trọng tài, tự nhiên phải theo lẽ công bằng xử lý, hiện tại nếu Sở gia sớm đi, tương lai phân phối thị trường sẽ nói không rõ ràng.
Một là tính hắn cẩn thận, lo lắng trận cuối cùng chưa xong, ngày sau Sở gia trở mặt không nhận, thứ hai hắn cũng có chút hiếu kỳ con rể phế vật kia, bởi vì gần đây đạt được tình báo, mặc dù đối phương làm việc quái dị, nhưng thấy thế nào cũng không vô dụng giống như trong truyền thuyết.
Lúc này Khương La Phu cũng mở miệng nói:
- Không sai, bất kể như thế nào, vòng cuối cùng vẫn phải so xong.
Nàng cũng rất hiếu kì, Tổ An tiếp xuống đến cùng sẽ lựa chọn như thế nào, tiếp tục khiêm tốn giấu tài, hay có ý định một tiếng hót lên làm kinh người.
Chỉ bất quá vòng cuối cùng đối thủ là Ngũ phẩm Viên Văn Đống, hắn muốn một tiếng hót lên làm kinh người chỉ sợ rất khó.
Lúc nàng nói chuyện, hai chân trao đổi tư thế, lộ ra đôi chân thon dài cân xứng, lập tức dẫn tới vô số nam nhân chú ý, mặc dù cái gì cũng không thấy, nhưng không trở ngại bọn hắn miên man bất định.
Nghe hai người nói như vậy, Tạ Dịch cũng phụ họa:
- Không sai, nếu là gia tộc thi đấu, tự nhiên nên so xong, cho dù nhận thua, nhưng quá trình nên đi vẫn phải đi.
Hắn không rõ ràng vì sao Khương La Phu lại đột nhiên ủng hộ Tang Hoằng, trong lòng càng thêm sợ hãi, không nhịn được âm thầm đề điểm Sở Trung Thiên, phải biết bọn hắn là có thể chủ động nhận thua.
Thạch Côn một mực xem trò vui lo lắng, nếu Sở gia thật nhận thua, lúc trước hắn chuẩn bị nhiều như vậy chẳng phải uổng phí sao? Thế là vội vàng nói:
- Theo ta được biết, Sở gia cô gia là sớm ước chiến với công tử nhà họ Viên, lần này ở trong thi đấu nhất quyết thư hùng, hơn nữa giống như hẹn không chỉ một lần?
Ngô gia Ngô Tình nhìn có chút hả hê:
- Không sai, điểm này ta có thể làm chứng, Tổ An ở học viện ba lần bốn lượt khiêu chiến Viên Văn Đống, nói muốn ở gia tộc thi đấu giáo huấn hắn, đối với chuyện này ta một mực rửa mắt mong đợi.
Tổ An nhìn Ngô Tình, nghĩ thầm học kỳ này ngươi rớt môn toán chắc rồi, mặc dù lúc đầu hắn cũng dự định lên trận, nhưng nữ nhân này hiển nhiên là có chủ tâm bất lương.
Viên Văn Đống cũng mở miệng:
- Không sai, trước đó Tổ huynh ước chiến ta mấy lần, ta cũng một mực chờ hôm nay lĩnh giáo cao chiêu của Tổ huynh, thật vất vả đến thời gian, hi vọng Tổ huynh sẽ không để cho ta thất vọng.