Lục Địa Kiện Tiên

Chương 239: Ở trong BGM của ta, không ai có thể đánh bại ta

Chương 239: Ở trong BGM của ta, không ai có thể đánh bại ta


Hắn đang nói, bỗng nhiên bộp một tiếng, đầu ông ông tác hưởng, nửa ngày không kịp phản ứng.
Tổ An nhìn tay mình, lắc đầu thở dài:
- Đã lớn như vậy, còn chưa nghe qua yêu cầu tiện như thế, ta không thể làm gì khác hơn là cố thỏa mãn ngươi.
*BGM = nhạc nền.
Tình huống gì?
Võ đài trước đó còn hò hét ầm ĩ nháy mắt lâm vào yên tĩnh, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Trên đài, Tang Hoằng đang chuyện trò vui vẻ với Khương La Phu, Tạ Dịch, đám người Ngô gia, Trịnh gia, Viên gia đang không có hảo ý nhìn Sở Trung Thiên mất mặt, Thạch Côn nhìn thấy Tổ An ra sân, trong lòng thở dài, vừa giơ chén trà lên muốn uống...
Động tác của những người này bỗng nhiên cứng đờ, vừa rồi hình như Tổ An tát Viên Văn Đống một bạt tai?
Làm sao có thể?
Tất cả mọi người phản ứng đầu tiên đều cho rằng mình nhìn lầm, dù sao Viên Văn Đống là thiên tài Ngũ phẩm, mà Tổ An là phế vật có tiếng trong thành, thậm chí thể lực còn không bằng người bình thường.
Đám người không hẹn mà cùng dụi mắt, sau đó hỏi đồng bạn, cuối cùng phát hiện mình không có nhìn lầm, toàn bộ võ đài lập tức xôn xao.
Hắn đến cùng làm sao làm được?
Đám người Sở gia thấy Tổ An đột nhiên nhảy lên lôi đài, có chuẩn bị ngăn cản, có lo lắng, có cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng một màn trước mắt làm cho bọn hắn sửng sốt, Sở Trung Thiên nhịn không được liếc Tần Vãn Như, thân thể mềm mại của Sở Sơ Nhan run lên, trong mắt tràn ngập nghi hoặc và không hiểu.
Chỉ có Sở Hoàn Chiêu ở trên cáng cứu thương không tim không phổi vỗ tay:
- Tỷ phu thật tuyệt! Ôi...
Nàng không cẩn thận động thương thế trên tay, nhịn không được kêu lên.
Viên Văn Đống mộng bức, đầu cho tới bây giờ còn ông ông, nếu không phải trên gương mặt truyền đến đau rát, thậm chí hắn còn không biết xảy ra chuyện gì.
- Ta bị phế vật này tát tai?
Lửa giận nháy mắt xông thẳng lên trời!
Đến từ Viên Văn Đống, điểm nộ khí +1024!
Trước đó hắn tưởng tượng một vạn loại tình huống, suy nghĩ mình ở trên lôi đài làm nhục đối phương như thế nào mới tiết mối hận trong lòng, đồng thời tự hỏi vạn nhất người Sở gia xuất thủ ngăn cản, mình làm sao bây giờ, nhưng chỉ không nghĩ tới loại tình huống này.
Ở trước mặt toàn thành, bị một phế vật tát tai!
- Ta muốn giết ngươi!
Khuôn mặt anh tuấn của Viên Văn Đống trở nên vặn vẹo, trực tiếp vọt về phía đối phương.
- Chờ một chút!
Tổ An vội vàng đưa tay ngăn cản.
- Làm gì, hiện tại cầu xin tha thứ đã muộn!
Viên Văn Đống cắn răng nghiến lợi nói, mặc dù nói như vậy, nhưng hắn vẫn tạm thời ngừng lại, hắn suy nghĩ làm sao mới có thể vãn hồi mặt mũi, tốt nhất là gia hỏa này quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, không, như vậy còn không đủ.
Tổ An vuốt tóc một chút:
- Vừa rồi ra sân quá vội vàng, lại quên cả nhạc nền.
Sau khi nói xong, từ trong ngực lấy ra một con ốc biển, giai điệu sục sôi vang lên trên lôi đài.
Viên Văn Đống:
- ...
Thạch Côn:
- ...
Ngô Tình:
- ...
Sở Sơ Nhan:
- ...
Bọn hắn tự nhiên biết chuyện gì xảy ra, trước đó đã từng nghe ở trong học viện, nhưng những người khác không biết, từng cái nghị luận ầm ĩ:
- Từ khúc này ở đâu ra, sao nghe còn nhiệt huyết sôi trào.
- Làm cho ta muốn đi cứu vớt thế giới.
...
Tạ Đạo Uẩn một mực yên lặng ngồi ở trên đài, những sự tình chém chém giết giết này nàng xưa nay không thích, bất quá vừa nghe được từ khúc, tinh thần nàng liền chấn động, đôi mắt đẹp dị sắc liên tục:
- Cung, thương, sừng, trưng, vũ... a, cái giai điệu này không khớp, thật nhiều âm tiết trước kia nghe cũng chưa từng nghe qua, đến cùng làm sao làm được?
- Gia hỏa này luôn buồn nôn như thế.
Tạ Tú hít sâu một hơi, bỗng nhiên trong lòng của hắn khẽ động, vội vàng nói với Tạ Đạo Uẩn.
- Tỷ, ngươi am hiểu âm luật, nếu không giúp ta làm một bài nhạc nền như vậy đi?
Tạ Đạo Uẩn khẽ lắc đầu:
- Giai điệu này có chút cổ quái, hẳn là xuất từ tay âm luật đại sư đỉnh phong, chỉ sợ ta không có trình độ kia.
Tạ Tú sững sờ:
- Tạo nghệ âm luật của Tổ An cao như vậy?
Lời vừa ra khỏi miệng hắn liền hối hận, quả nhiên hai mắt Tạ Đạo Uẩn tỏa sáng:
- Đây là từ khúc do Tổ An làm?
- Hẳn vậy, trước đó Tổ An đến phòng học cũng mở bài này.
Tạ Tú do dự một chút vẫn ăn ngay nói thật, chuyện này rất nhiều người ở Minh Nguyệt Học Viện đều biết, chỉ cần nàng hỏi thăm, căn bản không gạt được.
- Gia hỏa này, thật đúng là có chút ý tứ.
Tạ Đạo Uẩn nhìn thân ảnh kia, trong lúc nhất thời tràn ngập tò mò.
Đồng dạng nhìn Tổ An còn có Khương La Phu, bất quá ánh mắt của nàng càng nhiều là rơi vào con ốc biển trong tay đối phương:
- Cái kia tựa hồ là vật thiếp thân của Thương Lưu Ngư, vậy mà cũng cho hắn, hừ, tiểu tử thúi, còn nói hai ngươi không có quan hệ!
- Ngươi làm những loè loẹt này có được cái gì, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?
Viên Văn Đống mặt đen thành than, không ngờ đối phương bỗng nhiên hô ngừng là vì cái này.
- Ngươi hiểu cái gì, đây là một loại tín ngưỡng.
Hai tay Tổ An dang ra, phảng phất như Thần Linh ôm thế nhân.
- Ở trong BGM của ta, không ai có thể đánh bại ta.
- Đợi lát nữa ngươi sẽ biết những vật này không có một chút tác dụng, sẽ chỉ làm tất cả mọi người nhìn ngươi giống nhìn thằng hề.
Viên Văn Đống dùng ngôn ngữ công kích, ý đồ tìm về một chút mặt mũi, chỉ tiếc hắn luôn cảm thấy ở phương diện này công lực kém Tổ An mấy phần, nghĩ đến đây, liền càng tức giận.
Đến từ Viên Văn Đống, điểm nộ khí +400!
Tổ An thở dài:
- Vừa rồi bị ta đánh một bạt tai, cũng không biết dũng khí của ngươi từ đâu tới, không xấu hổ sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất