Chương 238: Đã lớn như vậy còn không có nghe qua yêu cầu như vậy (2)
Lúc này người của Ngô gia, Viên gia cũng nhao nhao phụ họa:
- Vừa rồi tất cả mọi người nghe được, trước khi tranh tài Tổ An còn hạ chiến thư, lúc này sợ rồi?
- Đánh một trận, đánh một trận!
Những người khác cũng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ước gì trên đài đánh cho huyết nhục văng tung tóe, đặc biệt là vừa rồi Tổ An ở nơi đó đắc ý hô lão bà cố lên, những người này đã sớm tức sôi ruột.
Sở Trung Thiên nhướng mày, nghĩ thầm thật sự là làm khó Tổ An, đây hết thảy là chủ ý của bọn hắn, đáng tiếc người khác không biết, lại không có cách nào giải thích, làm hại hắn chỉ có thể một mình tiếp nhận hết thảy.
Âm thầm thở dài một hơi, cũng không thể thật cho hắn mạo hiểm, hắn mở miệng nói:
- Trận này chúng ta nhận...
Hắn còn chưa nói xong, Tổ An vội vàng đánh gãy:
- Nhạc phụ, không cần nhận thua, để ta ra sân đi.
Sở Trung Thiên sững sờ, không nghĩ tới hắn ở dưới loại tình huống này còn dám ra sân, Tần Vãn Như lại là người tính tình nóng nảy, vượt lên trước trừng mắt liếc hắn:
- Ngươi lên cái gì, mình có bao nhiêu cân lượng không biết sao? Đến lúc nào rồi, còn đổi không được tật xấu kia!
Sở Trung Thiên cũng nói:
- Không sai, bây giờ Viên Văn Đống hận ngươi tận xương, ngươi đi lên quá nguy hiểm.
Sở Sơ Nhan cũng tới đến bên người Tổ An:
- Ta biết ngươi muốn vì Sở gia làm một ít chuyện, nhưng bây giờ không phải thời điểm cậy mạnh nhất thời, Viên Văn Đống nói rõ là muốn mượn cơ hội này trả thù ngươi, bây giờ ngươi đi lên chẳng phải hợp ý hắn? Không cần để những lời đồn đại kia ở trong lòng, chúng ta đều biết ngươi vì Sở gia làm ra cống hiến.
- Đúng vậy tỷ phu, lúc này ngươi đi lên quá nguy hiểm.
Ngay cả Sở Hoàn Chiêu nằm ở trên cán cũng mở to mắt, có chút suy yếu nói.
Tổ An ngồi xổm ở bên cạnh nàng:
- Lúc đầu ta nghĩ lên hay không đều không đáng kể, nhưng người nhà họ Viên khinh người quá đáng, xuất thủ ác độc, làm ngươi bị thương nặng như vậy, dù sao cũng phải cho bọn hắn một chút giáo huấn.
Hồng Tinh Ứng nghe mà mắt trợn trắng, nghĩ thầm không biết đầu óc của gia hỏa này chứa cái gì, đến lúc này còn ở nơi đó nói mạnh miệng. Đương nhiên bởi vì vết xe đổ, hắn sẽ không ngốc đến bây giờ nhảy ra chất vấn đối phương.
Sở Hoàn Chiêu nghe hắn nói như vậy, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, lặng lẽ nhìn mẫu thân một chút, vội vàng nói:
- Ta biết ngươi muốn giúp ta, nhưng ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại, đi lên chỉ sẽ bị người ta giáo huấn.
Tổ An mỉm cười:
- Ngươi quên lần trước ngươi đánh ta bảy roi ta cũng vô sự sao, ta không có yếu như ngươi tưởng tượng.
Tần Vãn Như lại nghe không nổi:
- Đi đi, nam nhân không nên tùy tiện hứa hẹn sự tình mình làm không được.
Đến lúc nào rồi, còn muốn lừa gạt nữ nhi của ta, trước đó đã nhắc nhở Tiểu Chiêu, kết quả vẫn chơi cùng gia hỏa này.
Tổ An lười nhác nhìn nàng, trực tiếp nói với Sở Trung Thiên:
- Nhạc phụ đại nhân, để ta thử một chút đi, kết quả xấu nhất cũng chỉ là thua, dù sao hôm nay Sở gia cũng thua định rồi.
Sở Trung Thiên cau mày nói:
- Chúng ta không phải lo lắng thua, mà là lo lắng ngươi nguy hiểm.
Tổ An lắc đầu:
- Trước mặt mọi người, họ Viên không dám giết người, cao lắm là thừa cơ để ta gãy tay gãy chân mà thôi, nếu quả thật như thế, Sở gia chúng ta ngược lại có lý do, đến lúc đó phương diện thị trường còn có thể bàn lại.
Sở Trung Thiên sững sờ, không nghĩ tới hắn đánh chính là cái chủ ý này, nếu như hắn ở trên lôi đài bị người nhà họ Viên cố ý hạ nặng tay, lại thêm trước đó Tiểu Chiêu thụ thương, Sở gia xác thực có lí do thoái thác.
Ngay cả Tần Vãn Như cũng giật mình, cho tới nay đều cảm thấy con rể này không có bản sự lại thích nói khoác, trong nội tâm nàng không thích, nhưng không nghĩ tới lần này hắn kiên trì ra sân, là chuẩn bị hi sinh mình giúp Sở gia tranh thủ chủ động trên bàn đàm phán, trong lúc nhất thời không khỏi có chút hối hận, vừa rồi có phải mình quá nghiêm khắc với hắn không.
Đám người Nhạc Sơn cũng sinh lòng bội phục, trong lúc nhất thời ấn tượng thay đổi rất nhiều, biết rõ không thể làm mà vẫn làm, cô gia đây mới thực là dũng giả.
Chỉ có Hồng Tinh Ứng âm thầm cười lạnh, gia hỏa này bản lãnh gì cũng không có, chỉ được cái miệng lợi hại, ngạnh sanh biên ra lý do tốt như vậy.
Nhưng Sở Sơ Nhan vẫn lắc đầu:
- Nếu là ngày trước, như vậy không phải không thể, nhưng bây giờ Viên Văn Đống hận ngươi thấu xương, tuyệt đối không chỉ trọng thương ngươi đơn giản như vậy, rất có thể dự định thừa cơ triệt để phế ngươi.
Tổ An dang hai tay, cười khổ nói:
- Ta đã đủ phế, còn có thể phế nữa sao?
Sở Sơ Nhan sững sờ, nghĩ đến hắn không có thiên phú tu hành, phế hay không phế kỳ thật không có gì khác biệt, hơn nữa nơi đó... Nghĩ đến sự tình phát sinh đêm đó, gương mặt trắng nõn của nàng có chút đỏ ửng.
- Các ngươi thương lượng xong chưa? Họ Tổ ngươi có phải nam nhân hay không, có phải muốn lâm trận lùi bước không? Muốn lùi bước cũng được, ở trước mặt mọi người nói ngươi không phải nam nhân, lại công khai xin lỗi ta, ta liền đại nhân không chấp tiểu nhân, miễn cưỡng tha thứ ngươi mạo phạm.
Thanh âm lười biếng của Viên Văn Đống truyền đến, dáng vẻ không kiên nhẫn.
- Ngươi đã không kịp chờ đợi để ta đánh mặt, ta làm sao có thể không thành toàn ngươi?
Thừa dịp người Sở gia ngây người, Tổ An trực tiếp lên lôi đài.
- Đến hay lắm!
Hai mắt Viên Văn Đống tỏa sáng, sợ Sở gia đổi ý, vội vàng bay lên lôi đài, tư thế ưu nhã tiêu sái hơn đối phương không biết bao nhiêu lần.
- Muốn đánh mặt ta? Đến đi, ngươi đánh ta đi, ngươi đánh ta đi...