Chương 242: Đại nhân, thời đại biến! (2)
Thành Thủ Bình đã sớm chờ ở phụ cận lôi đài lên tiếng, sau đó cầm một tấm thuẫn hình thù kỳ quái ném tới.
Nhìn thấy Tổ An dùng tấm thuẫn ngăn ở trước người, Viên Văn Đống cười lạnh, nghĩ thầm ngươi cho rằng ta là Sở Hoàn Chiêu ngu ngốc kia, ngươi ngăn tấm thuẫn ở trước người, làm sao chống đỡ được hai bên và sau lưng?
Ta thức tỉnh năng lực có thể điều khiển kim loại, để những phi kiếm kia chuyển hướng là dễ như trở bàn tay!
Bất quá như vậy cũng tốt, người Sở gia sẽ không có lý do nhúng tay.
Hắn nhe răng cười lạnh, đao kiếm trong không trung chia ra vài luồng, phân biệt từ hai bên, sau lưng, đỉnh đầu kích xạ tới.
Lúc này bỗng nhiên hắn chú ý tới Tổ An tháo ra một khối ở giữa, trung ương tấm thuẫn trống một miếng lớn, giống như hình chữ U.
Cái này cũng gọi tấm thuẫn, quả thực không hợp thói thường!
Viên Văn Đống chỉ nghĩ đối phương bị điên, hoặc nhắc nhở người Sở gia xuất thủ cứu hắn, không khỏi tăng tốc phi kiếm.
A, chuyện gì xảy ra, vì sao những đao kiếm này không nghe ta điều khiển?
Sắc mặt hắn đại biến, chỉ thấy những đao kiếm kia không ngừng run rẩy, phảng phất như hai cỗ lực lượng giao phong.
Bỗng nhiên, những đao kiếm từ bốn phương tám hướng kích xạ tới, phảng phất như bị một cỗ lực lượng khác chỉ dẫn, nhao nhao tụ hợp, cuối cùng mấy chục thanh đao kiếm áp sát vào trên tấm chắn kỳ quái của Tổ An, mặc cho Viên Văn Đống triệu hoán như thế nào, cũng không thèm nhúc nhích.
Cái này... Cái này sao có thể!
Toàn trường xôn xao, không nghĩ tới vì sao lại xuất hiện loại biến cố này.
Viên Văn Đống cũng phát run, không thể tin nhìn Tổ An thò đầu ra ở đằng sau tấm thuẫn:
- Ngươi... Ngươi làm như thế nào?
Tổ An lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Đại nhân, thời đại biến.
Lúc ở học viện nhìn thấy Viên Văn Đống thi triển năng lực này, hắn vẫn suy nghĩ làm sao phá giải, dù sao phi kiếm nhiều như vậy, muốn tránh vẫn rất khó, hắn lại không có Hắc Viêm như Bùi Miên Mạn.
Hơn nữa coi như có thể tránh cũng không được, đối phương điều khiển phi kiếm tiêu sái bao nhiêu, mình chạy trối chết tránh né, không muốn mặt mũi sao?
Chiêu thức có thể thắng hay không không quan trọng, mấu chốt là phải đẹp trai!
Hắn nghĩ tới nam châm, bất quá nam châm thiên nhiên từ lực quá yếu, rất khó chống cự được người tu hành điều khiển nguyên tố kim loại, nếu không trên đời này, người điều khiển nguyên tố kim loại không cách nào sống.
May mắn Tổ An đứng ở trên vai cự nhân, có tri thức kiếp trước, lại nghĩ tới sắt điện từ, từ tính của sắt điện từ cực kỳ lớn, như vậy một đoàn tàu cũng có thể cao tốc vận chuyển.
Nguyên lý của điện từ sắt rất đơn giản, làm cũng không phức tạp, hắn tìm Phù Văn Sư của Sở gia nói một chút, rất dễ dàng liền làm ra.
Một vấn đề khác là dòng điện, mặc dù thế giới này không có điện, nhưng có người tu hành lôi hệ, ở trong pháp trận đặc thù ngắn ngủi chứa đựng lực lượng lôi điện cũng không phải việc khó.
Trong tay Tổ An có tiền, trực tiếp mời Phù Văn Sư giúp hắn giải quyết hết thảy. Mọi chuyện không phải việc khó gì, cũng không có hàm lượng kỹ thuật, Phù Văn Sư tiện tay giúp hắn giải quyết, thậm chí lười báo cho gia chủ, lấy tiền là xong.
Hắn làm sao biết, lực lượng lôi điện và cuộn dây kết hợp có thể sinh ra từ lực khổng lồ như thế.
Lúc này những người khác cũng lấy lại tinh thần, nhao nhao nhìn tấm thuẫn trong tay Tổ An:
- A, chẳng lẽ đây là vũ khí bí mật Sở gia mới nghiên cứu ra?
- Ta đã nói rồi, Sở gia ở trên rèn đúc binh khí có nội tình mấy trăm năm, Viên gia làm sao so được.
- Sở Trung Thiên thật là một lão hồ ly, trước đó còn giả vờ như linh tuyền bị hủy, chất lượng vũ khí hạ xuống không sánh bằng Viên gia, nguyên lai là dự định ở trên thi đấu công nhiên đánh mặt Viên gia.
...
Cảm nhận được ánh mắt quỷ dị của đám người Tang Hoằng, Sở Trung Thiên cũng mộng bức:
- Trong tay Tiểu An là cái đồ chơi gì? Ta cũng không biết nha!
Lúc này Viên Văn Đống sắp té xỉu, hôm nay liên tiếp phát sinh chuyện quỷ dị, đã vượt qua hắn nhận biết, nhìn nụ cười kia của đối phương, hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng dâng lên khí lạnh.
- Không biết gia hỏa này còn có bao nhiêu đồ chơi chờ đối phó ta!
Cảm nhận được hắn không còn dũng khí, sắc mặt của Ngô gia gia chủ và Viên gia gia chủ trở nên khó coi, cùng nhau dùng nguyên khí truyền âm:
- Ngu xuẩn, đây chẳng qua là Sở gia nghiên cứu ra vũ khí kiểu mới, dùng để đối phó phi kiếm mà thôi, nhưng vô cùng cồng kềnh, chẳng lẽ còn có thể cận thân đánh nhau sao?
- Ngươi không cần điều khiển phi kiếm, trực tiếp cùng hắn so kiếm pháp, ngươi lấy kiếm khí bảo vệ quanh thân, coi như thân pháp của đối phương lợi hại hơn nữa, nhưng tu vi hai ngươi chênh lệch, hắn căn bản không tổn thương được ngươi!
Đạt được hai người chỉ điểm, tinh thần của Viên Văn Đống chấn động, nháy mắt khôi phục chiến ý:
- Đúng vậy, mặc dù Tổ An kia có nhiều thứ loạn thất bát tao, nhưng thực lực chênh lệch ở đó, dù ta không sử dụng lực lượng nguyên tố, chỉ bằng vào tu vi cũng đủ nghiền ép hắn.
Nghĩ rõ ràng hết thảy, tâm tình của hắn buông lỏng, lạnh lùng nói:
- Tổ An, không thể không nói binh khí của ngươi để ta bất ngờ, nhưng đây là tạo nghệ binh khí của Sở gia lợi hại, không phải ngươi lợi hại, tựa như lần trước ta ở trong học viện đã nói với ngươi, mượn nhờ ngoại lực cuối cùng không thể lâu dài, thực lực của mình mạnh mới là thật mạnh.
Trên lôi đài này, năm lần bảy lượt bị gia hỏa kia làm cho đầy bụi đất, hắn không thể không bắt lấy hết thảy cơ hội đến xoay chuyển ấn tượng của mọi người.