Chương 257: Ngươi phạm pháp
- Tự nhiên là thật.
Sở Sơ Nhan hừ lạnh.
- Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.
Con mắt của Tổ An xoay chuyển nhanh như chớp:
- Vậy ban đêm ta còn muốn ngủ cùng ngươi, nếu không ta vẫn ra ngoài chiêu cáo thiên hạ chúng ta ly hôn.
- Vậy thì ly hôn đi.
Sở Sơ Nhan lạnh lùng nhìn hắn.
Tổ An á khẩu, sao ngươi không theo lẽ thường ra bài chứ:
- Không cùng giường, nhưng ngủ chung phòng cũng được chứ?
Sở Sơ Nhan trực tiếp xoay người rời đi:
- Ngươi lại không đuổi theo, ta ngay cả sòng bạc cũng không bồi ngươi đi.
- Vậy điều kiện vừa rồi của ta ngươi đáp ứng rồi?
- Im miệng!
...
Hấp thụ giáo huấn lần trước, lần này Sở Sơ Nhan ngồi xe, rất nhanh thì đến Tứ Hải Đổ Phường, lần trước Thành Thủ Bình đặt cược ở đây.
- Ngươi đi đổi thưởng đi.
Tổ An đưa cho Thành Thủ Bình một tờ giấy.
- Vâng...
Hai mắt Thành Thủ Bình tỏa sáng, sự tình có mặt mũi như vậy hắn ước gì nhiều một chút, chỉ thấy hắn ưỡn ngực tới trước quầy, vỗ phiếu cược lên bàn, lớn tiếng nói.
- Chưởng quỹ, ta tới lấy tiền, 1 bồi 100, lấy ra 100 vạn lượng đi!
Thanh âm đắc ý của hắn cực lớn, nháy mắt hấp dẫn tất cả mọi người chú ý.
Chưởng quỹ kia biến sắc, lặng lẽ nhìn thoáng qua xa xa, sau đó cắn răng, trực tiếp nắm đơn cược lên xé nát:
- Lừa đảo ở chỗ nào tới, dám cầm đơn cược giả đến lừa gạt, người đâu, đuổi ra ngoài cho ta!
Thành Thủ Bình trợn tròn mắt, hắn hấp tấp chạy tới lĩnh thưởng, vốn cho rằng lần này cô gia cao hứng khẳng định sẽ ban thưởng mình một số tiền lớn, nào biết mình lại làm hư sự tình.
100 vạn lượng!
Con mắt Thành Thủ Bình đỏ bừng, quát tháo lao đến đánh với chưởng quỹ kia, bất quá rất nhanh đã bị hộ vệ của Tứ Hải Đổ Phường kéo ra.
- Người điên từ đâu tới, đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra cho ta!
Chưởng quỹ bịt vành mắt sưng đen, chỉ vào Thành Thủ Bình nổi giận mắng.
- Nha, nguyên lai đây chính là đạo đãi khách của Tứ Hải Đổ Phường, thua tiền không bồi thường, ngược lại vu cáo khách hàng, đánh khách hàng đến chết.
Một thanh âm trêu tức vang lên, Tổ An nhàn nhã đi đến.
Sở Sơ Nhan ở bên cạnh nhìn thấy Thành Thủ Bình bị đánh thảm như vậy, thần sắc không khỏi lạnh lẽo, mặc dù gia hỏa này nhìn đã khó chịu, nhưng dù sao cũng là người Sở gia, nơi nào cho phép ngoại nhân khi dễ như vậy.
Mấy thị vệ Sở gia ở bên cạnh sớm đã hiểu ý, vội vàng tiến lên đánh hộ vệ của Tứ Hải Đổ Phường ngã nhào trên mặt đất, cứu Thành Thủ Bình về.
- Oa, cô gái này thật xinh đẹp!
- Ngươi mắt mù sao, ngay cả đại tiểu thư của Minh Nguyệt Công cũng không nhận ra.
- Quả nhiên không hổ là đệ nhất mỹ nữ của Minh Nguyệt Thành.
- Bất quá bọn hắn tới chỗ này làm gì, Sở gia không phải cấm cá cược sao?
...
Khách nhân khác trong sòng bạc, thậm chí còn có người đi đường đều nghe tin chạy tới xem náo nhiệt.
Thành Thủ Bình mặt mũi bầm dập đi tới bên người Tổ An, ôm chân của hắn khóc ròng:
- Cô gia, đơn cược bị gia hỏa kia xé!
Mí mắt của Tổ An nhảy lên:
- Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có dùng quần áo của ta đến lau nước mũi.
Thấy Sở Sơ Nhan cũng tới, chưởng quỹ của Tứ Hải Đổ Phường không dám thất lễ, vui vẻ tiến lên đón, chỉ bất quá hốc mắt của hắn bị đánh cho sưng đen, cười lên nhìn cực kì buồn cười:
- Sở tiểu thư, ngọn gió nào thổi ngài đến đây, tiểu nhân là chưởng quỹ Đỗ lão tam ở nơi này, không có tiếp đón từ xa, không có tiếp đón từ xa.
Sở Sơ Nhan hừ lạnh:
- Nếu ta không đến, còn không nhìn thấy đổ phường các ngươi uy phong đến khi dễ người Sở gia chúng ta đâu.
- Không dám không dám.
Đỗ lão tam ngượng ngùng cười làm lành.
- Trước đó không biết hắn là người Sở gia, đắc tội đắc tội.
Tổ An không kiên nhẫn:
- Được rồi, những lời khách sáo này đừng nói, chung 100 vạn lượng là được.
Đỗ lão tam biến sắc, vội vàng nói:
- Lời này của công tử ta nghe không hiểu, vừa rồi gia nô của quý phủ cầm đơn cược giả mạo đến lừa gạt, nào có 100 vạn lượng gì.
- Đơn cược thật hay giả, nên để mọi người làm chứng phân biệt thật giả, sao có thể giống ngươi trực tiếp xé, đây không phải có tật giật mình thì là cái gì?
Tổ An lạnh giọng hỏi.
Nghe hắn nói, quần chúng xung quanh nhao nhao gật đầu, hành vi của Tứ Hải Đổ Phường đúng là có chút khả nghi.
Đỗ lão tam đã sớm chuẩn bị, mở miệng nói:
- Trước đó nhìn thấy thư đồng của quý phủ đến, nghĩ đây là hành vi cá nhân hắn, vì bận tâm mặt mũi của quý phủ, cho nên mới xé đơn cược, miễn cho đến lúc đó có người đàm tiếu, nhưng bây giờ xem ra đây là công tử ở sau lưng thụ ý.
Bây giờ đơn cược đã bị xé, không có chứng cứ, còn không phải hắn nói thế nào thì thế đó, huống chi hắn tìm lý do cũng coi như hợp tình hợp lý.
Quả nhiên, nghe hắn giải thích, giữa sân cũng có người ánh mắt nghi hoặc nhìn Tổ An.
- Nha, còn hất nước bẩn.
Tổ An bật cười.
- Đã sớm ngờ tới các ngươi sẽ như vậy, cho nên ta có phòng bị, đơn cược thật còn ở chỗ ta.
Tổ An từ trong ngực lấy ra đơn cược thật quơ quơ ở trước mặt mọi người:
- Đáng tiếc vừa rồi ngươi có tật giật mình, thậm chí không nhìn rõ ràng đã xé, nếu không sẽ không đến nỗi phạm sai lầm cấp thấp như vậy.
Đỗ lão tam:
- ...
Đến từ Đỗ lão tam, điểm nộ khí +666!
Đến từ Trịnh Đán, điểm nộ khí +666!
Đến từ Tang Hoằng, điểm nộ khí +666!
Tổ An vô ý thức nhìn lên lầu của sòng bạc, nguyên lai Trịnh Đán và Tang Hoằng đang núp ở đằng sau, xem ra sòng bạc này quả nhiên là sản nghiệp của bọn hắn.