Chương 258: Ngươi phạm pháp (2)
Ta vốn kỳ quái trước đó vì sao Trịnh Đán lại nhiệt tình chủ động với ta như vậy, bây giờ nghĩ lại quả nhiên là có mục đích, hơn phân nửa là vì phiếu nợ 750 vạn lượng của Ngân Câu Đổ Phường, chờ tương lai dùng phiếu nợ này triệt để chiếm đoạt sản nghiệp của Ngân Câu Đổ Phường.
Không thể không nói họ Tang này thật đúng là dốc hết vốn liếng, không tiếc để vị hôn thê xuất mã thi triển mỹ nhân kế, thậm chí tùy tiện để ta vừa ôm vừa sờ.
A... gia hỏa này sẽ không có đam mê đặc thù gì chứ?
Bằng hữu như vậy ta phải kết giao!
Xem ra bọn hắn còn không biết phiếu nợ 750 vạn lượng đã không ở trên người ta, trở về nhất định phải thông tri mỹ nhân hiệu trưởng, tuyệt đối đừng lộ ra chuyện này, mình còn chờ để bọn hắn mất cả chì lẫn chài đây.
Lúc này Sở Sơ Nhan cũng mở miệng:
- Đơn cược thật hay giả kỳ thật rất dễ phân biệt, chất liệu trang giấy, bút tích kiểu chữ, tính chất bút mực, đây đều là đặc chế, người bình thường căn bản không mô phỏng ra, hơn nữa ở mỗi nha môn đều có hồ sơ đăng ký, lấy ra so sánh liền rõ ràng. Mặt khác mỗi đơn cược đều có bản sao tương ứng, ta lập tức mời huyện nha, để huyện úy đại nhân dẫn người đến sòng bạc của các ngươi điều tra, chân tướng rất nhanh sẽ được phơi bày.
Nàng kinh doanh Sở gia nhiều năm, những chi tiết này đối với nàng mà nói không phải bí mật gì.
- Sở tiểu thư bớt giận, Sở tiểu thư bớt giận...
Lúc này một người vội vàng chạy vào.
- Tiểu nhân là chủ nhân của Tứ Hải Đổ Phường Trịnh Quan Tây, gặp qua tiểu thư, cô gia.
Nói đùa cái gì, chuyện này vốn là bọn hắn đuối lý, nếu tra làm sao giấu được, huống chi bị người quan phủ tới cửa kiểm toán, tổn thất sẽ không chỉ 100 vạn lượng đơn giản như vậy.
- Ngươi là chủ nhân của Tứ Hải Đổ Phường?
Tổ An không lộ ra dấu vết nhìn mấy gian phòng ở xa xa, xem ra Trịnh Đán và Tang Thiên không có ý định ra mặt, bất quá này có thể hiểu được, bọn hắn có thân phận gì, tự nhiên không có khả năng xuất đầu lộ diện tham dự sự tình ở sòng bạc, khẳng định cần người đại diện.
- Vâng vâng vâng, chính là tại hạ.
Trịnh Quan Tây tươi cười, thái độ cực kì hiền lành.
- Họ Trịnh, ngươi là người Trịnh gia?
Tổ An cười cười hỏi.
- Không không không, ta không có quan hệ gì tới Trịnh gia, loại người như ta trèo cao không nổi.
Trịnh Quan Tây thề thốt phủ nhận, đồng thời âm thầm hối hận, mình có nên thay danh tự không, bằng không rất dễ bị đoán được, nhưng ngày bình thường phải mượn thế lực của Trịnh gia, này có chút lưỡng nan nha.
Tổ An nói:
- Ta mặc kệ ngươi là Trịnh gia hay Giả gia, chuyện ngày hôm nay giải quyết như thế nào, cũng nên có cái thuyết pháp chứ.
- Vâng vâng vâng.
Trịnh Quan Tây lấy ra khăn tay lau mồ hôi.
- Vừa rồi hết thảy đều là hành vi cá nhân của Đỗ lão tam, cao tầng của sòng bạc chúng ta căn bản không biết, nghĩ đến là hắn những trong năm quen ăn chặn, muốn chiếm đoạt khoản tiền lớn này.
Đỗ lão tam:
- ? ? ?
Trịnh Quan Tây không cho hắn cơ hội giải thích:
- Người đâu, mang hắn xuống.
Đỗ lão tam lập tức gấp:
- Các ngươi không thể qua sông đoạn cầu như vậy, hết thảy đều là tiểu thư...
Răng rắc...
Người bên cạnh đã sớm chuẩn bị, một quyền đập xuống, cằm đã bị gỡ, miệng ô ô nghẹn ngào, nơi nào còn nói rõ ràng được.
Tổ An hừ lạnh:
- Các ngươi không cần thiết diễn trò ở trước mặt ta, nói thẳng đi, tiền này các ngươi đến cùng có trả hay không?
- Trả trả trả, tự nhiên phải trả.
Mặc dù Trịnh Quan Tây đang cười, nhưng trái tim run rẩy, 100 vạn lượng, từ khi sòng bạc Trịnh gia thành lập tới nay, tổng cộng còn chưa kiếm được nhiều như vậy.
- Chỉ bất quá con số này quá lớn, không biết có thể viết phiếu nợ hay không?
Tổ An nhẹ gật đầu:
- Có thể, bất quá lãi suất bốn thành.
Trịnh Quan Tây cả kinh:
- Lần trước ngài ở Ngân Câu Đổ Phường chỉ lấy một thành lợi tức!
- Có thể giống nhau sao, kia là thiếu 750 vạn lượng, hiển nhiên là một thành lợi tức, nhưng các ngươi mới 100 vạn lượng, đừng nói các ngươi mở sòng bạc lại không có tiền chung nha.
Tổ An hừ lạnh, may mắn mình chỉ đặt cược một vạn lượng, bằng không lại là sổ sách thu không trở lại.
- Phải phải, mở sòng bạc không có tiền chung còn mở cái gì.
- Ta cảm thấy vừa rồi hành vi của Đỗ lão tam chính là Tứ Hải Đổ Phường muốn trốn nợ.
- Ta thấy cô gia của Sở gia thật là khắc tinh của sòng bạc.
- Về sau chúng ta theo hắn cược, tuyệt đối là ngọn đèn chỉ đường!
...
Nghe quần chúng ở xung quanh chỉ trỏ, Trịnh Quan Tây đầu đầy mồ hôi, bỗng nhiên thân hình hắn cứng lại, tựa hồ nghe được cái gì, sau đó nói với Tổ An:
- Như vậy đi, chúng ta trước giao một nửa 50 vạn lượng, còn lại viết phiếu nợ, đến lúc đó lấy hai thành lợi tức kết toán, không biết ý ngài như thế nào?
Tổ An cười ha ha:
- Sớm như vậy không phải xong, lấy tiền đi.
Hắn cũng không có ý định có thể lấy hết trở về, cầm được 50 vạn lượng đã ra ngoài ý định, phải biết lần trước ở Ngân Câu Đổ Phường mới cầm được 15 vạn lượng mà thôi.
Lúc này trong mật thất, sắc mặt Tang Thiên âm trầm:
- Gia hỏa này thật là nhìn thấy liền nhịn không được muốn đánh hắn.
Trịnh Đán mỉm cười:
- Bên cạnh hắn có Sở đại tiểu thư che chở, ngươi đánh không được.
Tang Thiên nghi ngờ nhìn nàng:
- Sao cảm giác ngươi không chút tức giận vậy.
- Tại sao phải tức giận, dù sao kế hoạch của chúng ta là tiếp cận hắn cầm tiền về.
Trịnh Đán xuyên thấu qua khe hở nhìn Tổ An.
- Số tiền này chỉ tạm thời đặt ở chỗ hắn mà thôi, ngày sau ta không chỉ cầm tiền của chúng ta về, mà còn lấy càng nhiều.