Chương 263: Ngoài miệng nói không muốn
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +523!
Hỗn đản này, hơi không chú ý lại rơi vào trong hố.
Thấy mọi người lặng lẽ nhìn Thạch Côn, Mai Siêu Phong đương nhiên phải thay chủ tử phân ưu giải nạn, hắn lập tức nói:
- Coi như Dương đại nhân không phải ngươi giết, nhưng Mai Hoa Thập Nhị, Mai Hoa Thập Tam chết, ngươi lại thoát không khỏi liên quan!
Tổ An dang hai tay:
- Ngươi nói nhiều như vậy có làm được cái gì, chứng cứ đâu?
Mai Siêu Phong nhìn đám người Tạ Dịch thi lễ một cái, mới nói:
- Một tháng trước, có người tận mắt nhìn thấy ngươi và Mai Hoa Thập Nhị ra khỏi thành, nhưng sau đó chỉ có ngươi trở về, trải qua điều tra, Mai Hoa Thập Nhị chết ở trong Sài Lang Cốc, mà theo người chứng kiến nói, cùng ngày ngươi tìm được mười mấy viên cẩu bảo giao cho Kỷ thần y, có thể phỏng đoán, nhất định là Mai Hoa Thập Nhị trải qua khổ chiến, thật vất vả mới lấy được cẩu bảo, kết quả lại bị ngươi giết người cướp của.
Tổ An trợn mắt, mặc kệ hắn:
- Ngươi cũng nói là phỏng đoán, chứng cứ, chứng cứ đâu?
- Những cẩu bảo kia chính là chứng cứ, còn có người chứng kiến, đây là giải thích hợp tình hợp lý nhất.
Mai Siêu Phong trầm giọng nói.
Tổ An nhún vai:
- Lấy chiến lực ta biểu hiện trên lôi đài, muốn lấy cẩu bảo trực tiếp chém giết Cương Liệt Sài là được, cần giết người cướp của? Huống chi ta cũng có nhân chứng, là Kỷ Tiểu Hi cùng ta vây giết Cương Liệt Sài, nàng có thể làm chứng.
- Vậy ngươi giải thích vì sao các ngươi cùng đi ra, sau đó chỉ có ngươi trở về?
Mai Siêu Phong nhức cả trứng, mấy hung án khác là bọn hắn làm, cho nên các loại chứng cứ chỉ là giả tạo; nhưng hung án này, bọn hắn xác định hung thủ chính là Tổ An, cho nên không quá coi trọng, ai nghĩ tới mình nói thật lại không ai tin!
Loại cảm giác biết rõ đối phương là hung thủ, lại không thể làm gì kia để người rất biệt khuất.
Đến từ Mai Siêu Phong, điểm nộ khí +497!
- Trên đường hắn gặp một người tên Đàm Uy, liền đuổi theo người kia, sau đó chúng ta mỗi người đi một ngả, có vấn đề gì không?
Tổ An cười rất vô tội.
Sở Trung Thiên cũng mở miệng nói:
- Theo ta biết, Đàm Uy là phản đồ của Mai Hoa Bang, Mai Hoa Thập Nhị nhìn thấy đuổi theo, tách khỏi A Tổ là rất bình thường.
Bàng Xuân nhìn Tạ Dịch nhẹ gật đầu, hiển nhiên hắn cũng biết chuyện này, Tạ Dịch vỗ kinh đường mộc:
- Được rồi, chứng cứ không đủ để chứng minh hung thủ là Tổ An, kế tiếp.
Mai Siêu Phong cắn răng nghiến lợi nhìn Tổ An:
- Cái khác ngươi có thể trốn qua, nhưng Mai Hoa Thập Tam chết, ta xem ngươi giải thích như thế nào!
Tổ An nhịn không được nói:
- Có thể là họ Mai vì hãm hại ta, không tiếc chơi chết Mai Hoa Thập Tam, ngươi không sợ cử động lần này lạnh tâm thủ hạ sao?
- Rõ ràng là ngươi gây nên còn ở nơi này ngậm máu phun người!
Mai Siêu Phong cả giận nói.
- Lúc trước Mai Hoa Thập Tam đắc tội ngươi, kết quả ngươi sai người đánh gãy tay chân của hắn, việc này ai ai cũng biết.
Chân của Mai Hoa Thập Tam là bị thầy chủ nhiệm Lỗ Đức đánh gãy, về sau tứ chi lại bị Sở Sơ Nhan đánh gãy, bối cảnh của hai người này đều không tầm thường, hắn không muốn kéo hai người vào, cho nên cố ý nói không tỉ mỉ, chỉ trọng điểm nói là Tổ An sai khiến.
Tổ An tự nhiên biết dụng ý của hắn, vừa vặn cũng không muốn lão bà liên luỵ vào, nên không có vạch trần:
- Không sai, tay chân của Mai Hoa Thập Tam là ta để người đánh gãy, cho nên coi như hắn thật đắc tội ta, nên trả thù ta cũng đã trả thù, nên trút giận cũng ra, tại sao phải giết hắn.
- Bởi vì Mai Hoa Thập Tam là thủ hạ đắc lực nhất của ta, ngươi lo lắng hắn khỏi bệnh sẽ tìm ngươi làm phiền, ngươi không phải đối thủ, cho nên tiên hạ thủ vi cường, thừa dịp hắn còn dưỡng thương hạ độc thủ.
Mai Siêu Phong lạnh nhạt nói.
Nghe hắn nói, thân hữu của Mai Hoa Thập Tam khóc trời than đất nhào tới, nhưng bị nha dịch trên công đường ngăn cản.
- Yên lặng!
Tạ Dịch không thể không gõ kinh đường mộc.
Tổ An đáp:
- Nói đùa cái gì, ngay cả cao thủ Ngũ phẩm ta cũng thắng, còn sợ Tam phẩm như Mai Hoa Thập Tam?
Mai Siêu Phong hừ lạnh:
- Hôm qua ngươi thắng Ngũ phẩm chỉ là vận khí tốt mà thôi, tất cả mọi người nhìn ở trong mắt. Huống chi lần này ngươi giết Mai Hoa Thập Tam chứng cứ vô cùng xác thực, không dung ngươi giảo biện.
- A, có chứng cứ gì.
Tổ An hiếu kỳ nói.
Mai Siêu Phong nhìn đám người Tạ Dịch thi lễ một cái:
- Vết thương của Mai Hoa Thập Tam trải qua giám định, là chết ở dưới kiếm thuật sơ cấp của học viện, điểm này các vị đại nhân chắc hẳn đã kiểm tra qua.
- Biết kiếm thuật sơ cấp không có một ngàn cũng có tám trăm, dựa vào cái gì nói là A Tổ làm.
Lúc này Sở Trung Thiên mở miệng.
Mai Siêu Phong phất phất tay, sớm có thủ hạ cầm qua một thanh kiếm:
- Lúc ấy hung thủ ám sát Mai Hoa Thập Tam, bị đệ tử tuần tra phát hiện, ở dưới vây công hốt hoảng đào tẩu, lưu lại thanh kiếm này.
Sở Trung Thiên nhìn chuôi kiếm, ánh mắt lập tức ngưng lại, hắn há không nhận ra đây chính là binh khí hôm qua Tổ An dùng ở trên lôi đài?
Tổ An nhún vai:
- Hôm qua gia tộc thi đấu xong, ta tiện tay ném thanh kiếm này cho người trong Sở phủ, đồng thời không quản, xem ra là ngươi thu mua người Sở gia lấy được.
Sở Trung Thiên mặt trầm như nước, trước đó đã cảm thấy Sở gia có nội gian, nhưng tối hôm qua thời gian vội vàng, căn bản không có tra, không nghĩ tới lại phát sinh tai hại.
Mai Siêu Phong không có phản ứng Tổ An, tiếp tục nói:
- Tối hôm qua còn có mười mấy người chính mắt trông thấy ngươi hành hung, miệng lưỡi ngươi lại dẻo quẹo cũng đừng nghĩ lau sạch sẽ.