Chương 268: Sát cục
Nếu Tổ An dễ giết như vậy, trước đó mọi người cần gì phí thời gian như vậy, trực tiếp giết là được.
- Yên tâm, chúng ta đã tìm được biện pháp giết hắn.
Thạch Nhạc Chí đáp.
- Ồ? Xin lắng tai nghe!
Mai Siêu Phong cũng sinh hứng thú, nghĩ đến có thể chơi chết tạp chủng kia, hắn không nhịn được hưng phấn lên.
- Ngươi còn nhớ hôm qua hắn ở trên lôi đài mở bản nhạc cổ quái không?
Thạch Nhạc Chí nói.
- Đương nhiên nhớ, kêu là nhạc nền gì đấy!
Mai Siêu Phong hậm hực nói, bất quá hắn không thể không thừa nhận, bản nhạc kia rất hay.
Thạch Nhạc Chí nói:
- Tổ An dùng một loại ốc biển phát nhạc, theo chúng ta điều tra biết, ốc biển kia là của lão sư ngoại ngữ Thương Lưu Ngư, trước kia chưa từng nghe nói nàng cho những người khác.
Mai Siêu Phong sững sờ:
- Tên kia cũng có một chân với Thương Lưu Ngư?
Nghĩ đến lão bà của đối phương là đệ nhất mỹ nhân của Minh Nguyệt Thành, tục truyền nói ở học viện có quan hệ không minh bạch với mấy mỹ nữ, thậm chí còn có truyền thuyết cơm chùa vương.
Những cái này thì thôi, coi như tiểu cô nương dễ bị lừa, nhưng hôm nay ngay cả cực phẩm như Thương Lưu Ngư cũng có quan hệ với hắn, Mai Siêu Phong hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ tiểu bạch kiểm thật được hoan nghênh như thế?
Nghĩ đến mình chỉ có thể chơi loại nữ nhân như Đàm Trương thị, kết quả còn chơi ra chuyện, tên kia lại đồng thời thao túng mấy mỹ nữ đứng đầu Minh Nguyệt Thành, Mai Siêu Phong khó chịu.
- Hắn và Thương Lưu Ngư đến cùng quan hệ thế nào chúng ta không rõ ràng, nhưng có thể xác định quan hệ của hai người tuyệt đối không tầm thường.
Thạch Nhạc Chí nói.
- Cho nên ngày mai chờ hắn đến học viện, chúng ta phái người lấy danh nghĩa của Thương Lưu Ngư hắn hẹn ra gặp riêng, chắc hẳn hắn sẽ không cự tuyệt.
- Ta nhớ trước đó ngươi bẩm báo công tử, nói Mai Hoa Thập Tam ở phụ cận học viện nhìn thấy hai người hẹn hò, đến lúc đó hẹn ở chỗ kia, hắn chắc chắn sẽ không hoài nghi.
- Tốt, đến lúc đó ta nhất định phải rút gân lột da tạp chủng kia, mới có thể tiết mối hận trong lòng!
Mai Siêu Phong gằn giọng nói.
Đến từ Mai Siêu Phong, điểm nộ khí +812!
Sau khi thấy thu nhập điểm nộ khí, Tổ An sững sờ, oán niệm của gia hỏa này rất sâu nha. Bất quá đối phương bị giam giữ trong đại lao, hắn cũng lười phản ứng, tinh lực trở lại sự tình du thuyết Sở Sơ Nhan:
- Lão bà, ngươi thật không cân nhắc để ta chuyển tới ở sao, trước đó trước mặt mọi người ngươi thừa nhận cùng ta ngủ chung nha.
- Thì tính sao?
Ngữ khí của Sở Sơ Nhan có chút bình thản.
- Ngươi nghĩ xem, chúng ta cưới lâu như vậy, ngươi gánh chịu những thanh danh kia, không phải lỗ lớn sao?
Tổ An giải thích.
- Cho nên ta vì ngươi cân nhắc, quyết định cùng ngươi ở chung một chỗ.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Gia hỏa này quá vô lại, nàng rõ ràng nói không lại hắn, cho nên trực tiếp khép cửa phòng.
Tổ An sờ sờ cái mũi xém chút bị cửa đụng trúng, nhịn không được thở dài:
- Xem ra chặn đường còn xa lắm.
Trong phòng ngủ gia chủ, Sở Trung Thiên tả lại tràng cảnh trên công đường cho thê tử, cuối cùng nhịn không được cảm thán:
- A Tổ này mặt ngoài phóng đãng không trói buộc, cảm giác nói chuyện làm việc không đứng đắn, nhưng thời khắc mấu chốt phân tích vấn đề trật tự rõ ràng, mỗi lần mở miệng đều đánh trúng yếu hại của đối phương, có đôi khi ngay cả ta cũng không kịp phản ứng.
- Hắn thật lợi hại như vậy?
Tần Vãn Như hồ nghi.
- Ta đã nói tất cả mọi chuyện, chính ngươi cũng có thể cảm nhận được, không tin có thể hỏi Sơ Nhan.
Cảm nhận được thê tử không tín nhiệm, Sở Trung Thiên hơi giận, ta giống như loại người nói ngoa sao?
Tần Vãn Như cau mày nói:
- Vậy những năm này tại sao hắn phải biểu hiện ra bộ dáng phế vật?
Sở Trung Thiên lắc đầu:
- Cái này ta cũng không rõ ràng, về sau tìm cơ hội thích hợp hỏi hắn xem.
- Ngươi nói hắn thật không phải gián điệp nhà khác phái tới.
Tần Vãn Như hỏi.
- Ta nhìn không giống.
Sở Trung Thiên nói.
- Nói thật trước đó hắn ở trên lôi đài giúp chúng ta thắng thi đấu, mặc dù ta kinh ngạc, nhưng không quá để ý, dù sao mới Tam phẩm, nhưng hôm nay trên công đường hắn biểu hiện hết thảy, để ta phát hiện hắn lại có tư duy và mưu trí kín đáo như vậy, nói không chừng lần này Sơ Nhan đánh bậy đánh bạ, lại tuyển được một vị hôn phu tốt.
- Ngươi đừng cao hứng quá sớm.
Tần Vãn Như hừ lạnh.
- Chẳng lẽ ngươi quên dự tính khi Sơ Nhan chiêu tế sao? Nếu Tổ An thật tài giỏi như vậy, hơn nữa trước đó tận lực giấu diếm, tâm tư thâm trầm, đây đối với Sở gia chưa chắc là phúc, đến lúc đó hoạ từ trong nhà sẽ càng phiền phức.
- Cũng không nghiêm trọng như vậy?
Sở Trung Thiên ngượng ngùng nói.
- Ngươi quên Ấu Chiêu là tình huống như thế nào sao?
Tần Vãn Như lo lắng.
- Tình huống của nó giấu được ngoại nhân thì thôi, làm sao giấu giếm được người thân cận? Nếu tương lai Tổ An biết tình huống của Ấu Chiêu, sinh lòng xấu xa, Sở gia chúng ta làm sao bây giờ? Đến lúc đó Sơ Nhan kẹp ở giữa lại xử lý như thế nào?
Sở Trung Thiên do dự:
- Nếu thật như thế, để Sơ Nhan kế thừa Sở gia cũng không phải không được, những năm này nó vì Sở gia trả giá và hi sinh rất nhiều.
- Nhưng bên triều đình, còn có gia tộc khác, làm sao sẽ cho phép.
Tần Vãn Như thở dài.
- Được rồi, chúng ta đi một bước tính một bước.
...
Sáng sớm hôm sau, Tổ An khởi hành đi Minh Nguyệt Học Viện, bây giờ hắn có thân phận lão sư, ước gì mỗi ngày đều đi học viện khoe khoang, không còn giống trước đó kháng cự đi học.
Vốn Sở Hoàn Chiêu cũng muốn đi cùng, nhưng lại bị Tần Vãn Như ngăn cản, nàng luôn cảm thấy nhị nữ nhi và tỷ phu quan hệ quá mật thiết, lại thêm còn bị thương, cho nên tiếp tục lưu lại trong nhà dưỡng thương.