Chương 269: Sát cục (2)
Ngày bình thường Sở Sơ Nhan rất ít đi học viện, lại thêm nàng cũng có thương tích trong người, tự nhiên không hứng thú đi.
Cuối cùng chỉ còn Tổ An, đương nhiên chó săn như Thành Thủ Bình là không thiếu được.
Bất quá sáng sớm Sở gia đã nhận được tin tức Mai Siêu Phong vượt ngục, vì để phòng vạn nhất, Sở Trung Thiên lại phái thêm mấy thị vệ bảo hộ, những thị vệ này đều xuất thân Hồng Áo Quân, từng người am hiểu hợp kích, dù đối đầu địch nhân đẳng cấp cao, chí ít cũng có thể chống đến viện quân chạy đến.
Bình an đến Minh Nguyệt Học Viện, Tổ An âm thầm xem thường, còn tưởng Mai Siêu Phong sẽ nửa đường tập kích, kết quả lại là loại nhát gan, không biết trốn đi đâu rồi.
Đương nhiên trong lòng hắn càng mắng đám người thành chủ, đã nhốt vào đại lao còn có thể trốn được, nếu không phải biết bọn hắn là người Tề vương nhất mạch, chỉ sợ sẽ hoài nghi là bọn hắn cố ý thả.
Tới học viện, nhìn các thiếu nữ thanh xuân lui tới xung quanh, Tổ An cảm thấy thần thanh khí sảng, vẫn là những tiểu mỹ nhân này nhìn thuận mắt, mỗi ngày đối mặt Mai Siêu Phong, Thạch Côn… thật làm người buồn nôn.
Thấy cách thời gian lên lớp còn lâu, hắn liền chạy tới trụ sở tìm Thương Lưu Ngư, lần trước mượn ốc biển của nàng còn chưa trả, hôm qua lại lập công lớn, vừa vặn có lý do đi tìm nàng.
Tràn đầy phấn khởi đi tới biệt viện của Thương Lưu Ngư, đại môn mở ra, hắn phát hiện Thương Lưu Ngư mặc y phục chỉnh chỉnh tề tề, đang ngồi ở trên ghế đu, không khỏi có chút thất vọng, vốn cho rằng đến sớm như vậy, nói không chừng còn có cơ hội nhìn áo ngủ áo tắm gì đó.
Tiếp nhận ốc biển, trên mặt Thương Lưu Ngư mang theo ý cười:
- Nghe nói hai ngày nay ngươi đại xuất danh tiếng, toàn bộ Minh Nguyệt Thành đều đang nghị luận ngươi nha.
- Nhưng ta nhìn dáng vẻ của ngươi thì chẳng suy nghĩ gì nữa.
Chỉ lẳng lặng nhìn nữ tử trước mắt, Tổ An đã cảm thấy là một thịnh yến.
- Người có thể diễn tấu ra từ khúc như thế, chắc chắn sẽ không phải là phế vật trong mắt thế nhân.
Mười ngón của Thương Lưu Ngư khảy khảy, từng giai điệu êm tai vang lên.
Tổ An cười ha ha:
- Vẫn là ngươi có ánh mắt, trên người ta còn có rất nhiều ưu điểm, tương lai ngươi sẽ biết ta là bảo tàng.
Thương Lưu Ngư:
- ...
Nàng cũng không biết nên đáp lại như thế nào, ngay cả giai điệu cũng xuất hiện một tia tạp âm.
Qua một lúc, từ trong biệt viện của Thương Lưu Ngư đi ra, Tổ An cảm thấy bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trở lại phòng học không bao lâu, bỗng nhiên có học sinh vội vàng đút cho hắn một tờ giấy:
- Thương lão sư đưa cho ngươi!
Tổ An sững sờ, mở tờ giấy ra xem xét, trên đó viết:
- Một canh giờ sau ở đình nghỉ mát lúc trước gặp mặt.
Chẳng lẽ đã yêu ta rồi?
Bất quá ý nghĩ này vừa dâng lên đã bị hắn bóp tắt, quá không thích hợp, hai người vừa gặp qua, nàng làm sao có khả năng không kịp chờ đợi lại mời?
Dù hắn lại tự luyến cũng không thấy mị lực của mình lớn đến như vậy.
Mấu chốt là coi như Thương Lưu Ngư muốn truyền tin cũng không có khả năng mượn tay học sinh, bằng không học viện còn không nổ tung.
Nghĩ đến buổi sáng nghe được sự tình Mai Siêu Phong vượt ngục, Tổ An như có điều suy nghĩ, trực tiếp chạy đến tòa nhà hành chính.
Phòng làm việc của hiệu trưởng, Khương La Phu ngồi trên ghế, hai chân tùy ý gác lên nhau.
Màu xám nhạt!
Tổ An nghĩ thầm nữ nhân này mỗi lần đều đổi tất chân màu sắc khác nhau, mấu chốt là mỗi lần đều đẹp mắt, xem ra chân đẹp có thể tùy hứng như thế.
Ân, không phải ta muốn nhìn, ta là giúp Vi Tác nhìn, miễn cho đợi lát nữa hắn hỏi.
- Đúng rồi, đang có sự tình muốn tìm ngươi đây.
Hắn còn chưa nói, Khương La Phu đã mở miệng trước.
- Sự tình gì?
Tổ An sững sờ, không nghĩ tới nàng sẽ có sự tình tìm mình.
- Tự nhiên là sự tình tiến vào bí cảnh.
Khương La Phu rất tùy ý đổi chân, phảng phất như căn bản không biết động tác này có bao nhiêu dụ hoặc với nam nhân.
- Đến lúc đó ngươi muốn lấy thân phận học sinh tiến vào bí cảnh, hay lấy thân phận lão sư?
Trước đó Tổ An ở trên lôi đài đánh bại Viên Văn Đống, Viên Văn Cực, không còn ai hoài nghi hắn không có tư cách đi vào bí cảnh.
- Đương nhiên là lấy thân phận lão sư!
Tổ An nói, làm lão sư sảng khoái hơn, lại có mặt mũi để trang bức.
- Lão sư ở trong bí cảnh là phải chiếu cố học sinh an nguy.
Khương La Phu cười như không cười nói.
Tổ An sững sờ, lần này hắn đi bí cảnh là tìm Vô Tung Huyễn Liên, nếu đến lúc đó còn phải phân tâm chiếu cố học sinh thì không tiện lắm:
- Đến bí cảnh khẳng định là cần rèn luyện làm chủ, vì cái gì còn cần lão sư bảo hộ? Như vậy những hài tử kia lúc nào mới có thể trưởng thành?
- Hài tử?
Khương La Phu sững sờ, ngữ khí ông cụ non này để nàng nửa ngày không kịp phản ứng, các hạ bao nhiêu tuổi rồi.
- Bí cảnh cũng không phải chỉ có thiên tài địa bảo, còn ẩn chứa các loại nguy hiểm, hàng năm vào bí cảnh thám hiểm, đều sẽ có một số người chết, cho nên bình thường mà nói, trừ thiên kiêu Ngũ phẩm, còn có một chút học sinh tứ phẩm cao cấp có thể tự do hoạt động, học sinh khác đều có lão sư dẫn đội chiếu ứng.
Tổ An nhẹ gật đầu, đại khái cũng minh bạch tình huống:
- Không có vấn đề, dù sao đến lúc đó hơn phân nửa không có học sinh chọn đội ngũ của ta.
Khương La Phu:
- ...
Phương thức tư duy của gia hỏa này thật đúng là không giống người bình thường, ai, được rồi, đến lúc đó phái thêm lão sư đi vào.
- Được rồi, chúng ta nói chuyện thứ hai.
Khương La Phu nói.
- Học viện cần ngươi ra mặt tiếp nhận sản nghiệp của Mai Hoa Bang, ngươi biết học viện cũng không tiện trực tiếp ra mặt làm loại chuyện này.