Chương 271: Ngoài ý muốn không (2)
- Ta là cô gia của Sở gia, lại là lão sư của học viện, nếu ngươi dám đụng đến ta, mặc kệ là Sở gia hay học viện, đều sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Ha ha ha, nếu là trước kia ta còn có chút cố kỵ, nhưng bây giờ ta đã như chó nhà có tang, dù sao cũng không cách nào ở Minh Nguyệt Thành, sau khi giết ngươi, ta đổi thành thị khác tiếp tục tiêu dao, Sở gia và học viện có thể làm gì được ta?
Mai Siêu Phong nở nụ cười.
- Hiện tại khắp nơi đều truy nã ngươi, ngươi lại có thể ra khỏi thành, còn bất chấp nguy hiểm tới giết ta, có phải là người nào đó hứa hẹn chỉ có giết ta, ngươi mới hưởng thụ được tiêu dao không?
Tổ An tiếp tục tìm hiểu tình báo.
- Phải thì thế nào, không phải lại làm sao, ngươi quá đáng ghét, ta đã sớm hận không thể lột da ngươi.
Mai Siêu Phong hừ lạnh.
- Quỳ xuống cầu xin đi, nói không chừng ta sẽ để ngươi chết thống khoái.
Hắn chỉ là cố ý nói như vậy, coi như đối phương thật cầu xin tha thứ, hắn cũng không có khả năng cho Tổ An chết thống khoái, chỉ bất quá muốn nhìn trò hề của Tổ An trước khi chết, mặt khác thưởng thức vẻ mặt phẫn nộ kia mà thôi.
Tổ An thở dài:
- Ngươi chắc chắn có thể giết được ta?
- Ta biết thời điểm thi đấu ngươi đánh bại Viên Văn Đống, hiện tại khẳng định lòng tin bành trướng.
Mai Siêu Phong cười lạnh.
- Chỉ tiếc Viên Văn Đống chỉ là phế vật vừa đột phá Ngũ phẩm, hơn nữa còn trúng quỷ kế của ngươi mới bại, ở trước mặt ta, ngươi không có cơ hội.
Nói xong hắn bước về phía trước một bước, khí thế đột nhiên cất cao, hắn muốn nhìn dáng vẻ hoảng sợ của đối phương.
Chỉ tiếc Tổ An không làm hắn như nguyện:
- Đây chính là giới hạn tư duy của hạ vị giả các ngươi, trong đầu nghĩ tới là đơn đấu, quyết đấu gì đó, đối với thượng vị giả chúng ta, đâu cần tự mình động thủ.
Khương La Phu:
- ? ? ?
Mai Siêu Phong sững sờ, vội vàng điều tra bốn phía, xác định không có bất kỳ người nào mới cười nói:
- Ngươi không cần phô trương thanh thế, giờ phút này những hộ vệ Sở gia kia đang chờ ở ngoài cửa trường, căn bản không kịp chạy tới, hơn nữa coi như tới bọn hắn, cũng không phải đối thủ của ta.
- Ai nói ta chỉ là bọn hắn?
Tổ An giang tay.
- Ngươi muốn giết ta chẳng lẽ không làm tốt công tác tình báo, ta ở trong học viện còn có ngoại hiệu, là cơm chùa vương, trừ thời điểm gia tộc thi đấu, lúc khác khi nào cần ta tự mình xuất thủ.
- Ngươi là nam nhân không muốn mặt nhất ta gặp qua, nói ăn bám lại không chút xấu hổ.
Mai Siêu Phong xem thường.
- Bằng bản lãnh ăn cơm chùa, tại sao phải xấu hổ?
Tổ An xem thường đáp trả.
- Có bản lĩnh ngươi đi ăn một cái thử xem?
Đến từ Mai Siêu Phong, điểm nộ khí +514!
- Ta...
Mai Siêu Phong á khẩu, một lúc lâu sau mới bình phục.
- Mặc dù Viên Văn Đống là phế vật, nhưng hắn có một câu nói rất đúng, là dựa vào nữ nhân cuối cùng không đáng tin cậy, vẫn phải nhìn thực lực của mình, như hiện tại, những nữ nhân kia của ngươi có thể gọi ai đến? Sở Sơ Nhan, Bùi Miên Mạn, hay Thương Lưu Ngư? Gọi một cái cho ta xem đi.
Trước đó Thạch gia sớm đã dò la, Sở Sơ Nhan ở Sở gia, Bùi Miên Mạn không ở học viện, Thương Lưu Ngư không lấy tu vi nổi danh, về phần Sở Hoàn Chiêu, Kỷ Tiểu Hi… hắn căn bản không sợ.
- Ngươi gọi đi, gọi xem?
Thấy hắn không nói lời nào, vẻ trào phúng của Mai Siêu Phong càng đậm.
Tổ An lắc đầu:
- Ai, loại người như ngươi chú định không thể lý giải phiền não của ta, cũng được, thỏa mãn tâm nguyện của ngươi một chút, mỹ nhân hiệu trưởng, ra đi.
- Khương La Phu?
Sau lưng Mai Siêu Phong mát lạnh, Khương La Phu là khái niệm gì, muốn giết hắn như giết con kiến, dọa đến hắn vội vàng dò xét bốn phía, bất quá tìm nửa ngày cái gì cũng không thấy.
- Ha ha ha, quả thực chết cười ta, ngươi cho rằng ngươi là ai, có thể ăn cơm chùa của Khương hiệu trưởng?
Mai Siêu Phong trầm tĩnh lại.
- Bất quá ngươi nói lại cảnh tỉnh ta, nơi này cách học viện quá gần, vạn nhất không cẩn thận dẫn những người khác tới thì phiền phức, cho nên chịu chết đi!
Vừa dứt lời, nắm đấm của hắn nổi lên một đoàn điện quang màu lam, bỗng nhiên oanh đến, quyền phong còn chưa gần người, đã để Tổ An hô hấp khó khăn.
- Ta sát!
Thấy Khương La Phu vẫn không có ý xuất thủ, Tổ An mới biết mình chơi lớn.
Tổ An vận dụng Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, tránh thoát quyền thứ nhất thế như chẻ tre.
Ngày đó Mai Siêu Phong thấy qua thân pháp của hắn, hừ lạnh một tiếng, lại đánh qua một quyền, phong kín tất cả đường lui.
Tổ An rơi vào đường cùng, chỉ có thể thi triển ra Quỳ Hoa Huyễn Ảnh chân chính tránh thoát, vừa tránh né vừa oa oa kêu to:
- Mỹ nhân hiệu trưởng, ta sai, bất quá ta chết ngươi tìm ai giúp ngươi tiếp nhận Mai Hoa Bang.
- A?
Mai Siêu Phong căn bản không thấy rõ hắn làm sao tránh đi, đang muốn tiếp tục đánh tới, bỗng nhiên biến sắc, bởi vì trước người Tổ An bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử.
Dù nữ tử có một cặp đùi đẹp mê hồn, nhưng tất cả lực chú ý của Mai Siêu Phong lại nhìn cây bút chì trong tay nàng:
- Khương... Khương hiệu trưởng.
Tổ An thở phào nhẹ nhõm:
- Mỹ nhân hiệu trưởng, ngài rốt cục ra.
- Ngươi không phải nói ngươi là thượng vị giả, không cần tự mình động thủ sao, sao vừa chật vật như vậy?
Trên mặt Khương La Phu có ý cười trêu tức.
- Ha ha, miệng ta thích khoác lác, ngài chớ để ý, chớ để ý.
Tổ An ngượng ngùng cười nói, những nữ nhân này bụng dạ thật hẹp hòi, nguyên lai là câu nói kia đắc tội nàng.
- Nghe nói ngươi còn muốn ăn cơm chùa của ta?
Nhưng Khương La Phu không có bỏ qua hắn, tiếp tục hỏi.
- Muốn ăn muốn ăn.