Chương 290: Truy sát (2)
Lần này Tổ An đã có chuẩn bị, xê dịch lướt ngang ba thước, đồng thời không chút dừng lại, lăn lộn một vòng tránh ra.
Ngay trong nháy mắt này, địa phương vừa rồi hắn đứng, còn có địa phương xung quanh, đang run rẩy cắm ba mũi tên!
Từ tốc độ và lực lượng đến xem, thực lực còn mạnh hơn những cương thi kia không ít, bất quá đây cũng không có nghĩa là khó đối phó hơn, bởi vì những cương thi kia đều thành hệ thống, bắn một đống lớn mưa tên.
Mà lần này bắn tên, tuy thực lực cao, nhưng chỉ có một cung tiễn thủ!
Giao thủ với viễn trình phải cận chiến, đây là thường thức tuyên cổ bất biến.
Thế là trong nháy mắt hắn tránh thoát đó, đã ngựa không dừng vó tiến lên, chỉ cần rút ngắn khoảng cách, hắn tự tin dựa vào Tịch Tà Kiếm Pháp, mình có năng lực giết chết đối phương.
Mắt thấy sắp đến gần cung tiễn thủ, bỗng nhiên bên cạnh hắn lại xuất hiện ba người, một người cầm kiếm, một người dùng đao, một người dùng thương, mặc dù vũ khí khác lạ, nhưng phối hợp lại tinh diệu vô cùng, vừa vặn bao phủ các điểm yếu hại của hắn.
Tổ An ngạnh sanh ngừng lại, quay người bỏ chạy.
Từ khí thế của những người này bộc phát, kém nhất cũng là Tứ phẩm sơ cấp, người dùng thương thậm chí là Tứ phẩm cao cấp, mặc dù Tịch Tà Kiếm Pháp của mình thần kỳ, nhưng tu vi chênh lệch quá lớn, đơn đả độc đấu có lẽ không thua, nhưng đối phương hợp, hắn sẽ rất khó xử lý.
Sau khi giao thủ, có lẽ có thể giết chết một hai người trong đó, nhưng mình hơn phân nửa cũng sẽ bị đối phương chém giết, mạng của mình quý giá như vậy, sao có thể đồng quy vu tận.
Những người kia cũng không ngờ hắn có thể hoàn toàn làm trái thường thức vật lý quay trở về, từng cái sững sờ, sau đó lập tức đuổi theo, lúc này cung tiễn thủ cũng khôi phục lại, giương cung lắp tên nhắm vào bóng lưng chạy trốn của Tổ An.
Hắn kiêu ngạo bắn ra một tiễn, ai biết sau lưng Tổ An giống như có mắt, lại ở thời khắc mấu chốt uốn éo thân thể né tránh.
Cung tiễn thủ:
- ? ? ?
Tổ An cũng thầm hô may mắn, bởi vì ngay từ đầu đã phòng bị cung tiễn thủ kia, cho nên nghe tới được tiếng xé gió liền tránh đi, đương nhiên cũng nhờ có Quỳ Hoa Huyễn Ảnh lơ lửng không cố định, nếu không cho dù có tâm phòng bị cũng không thể nhẹ nhàng như vậy.
Lúc này mấy võ giả Tứ phẩm đang đuổi theo cũng kinh nghi bất định, sao gia hỏa này chạy nhanh như vậy?
Phải biết lên tới Tứ phẩm, tốc độ được đề cao, thậm chí có thể phi hành khoảng cách ngắn, theo lý thuyết tốc độ viễn siêu Tam phẩm, nhưng mấy người truy lâu như vậy, mặc dù không đến mức bị bỏ rơi, lại không cách nào đuổi kịp!
Tổ An liều mạng thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh cũng âm thầm kêu khổ, hiện tại hắn rốt cuộc minh bạch kiếp trước xem phim võ hiệp, vì sao lúc thi triển khinh công, có ít người bổ nhào một cái liền có thể chạy đến phía trước, mấy người đằng sau đã sinh động biểu diễn cho hắn một lần.
Những người này mỗi lần nhảy vọt, khoảng cách song phương sẽ rút ngắn một mảng lớn, nếu không phải bọn hắn cần rơi xuống mượn lực, không thể liên tục nhảy vọt, chỉ sợ hắn sớm đã bị đuổi kịp.
Mặc dù Quỳ Hoa Huyễn Ảnh tăng lên tốc độ rất nhiều, nhưng thân pháp này trọng yếu nhất ở một chữ huyễn, không chú trọng thẳng tắp bắn vọt, cho nên chạy lâu như vậy vẫn không thể hất ra.
Ngoài mấy chục dặm, một đám thầy trò học viện đang vây quanh một nữ tử vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, thấy nàng từ từ mở mắt, mọi người lập tức vang lên thanh âm reo hò.
- Tiểu Hi, ngươi rốt cục tỉnh.
Bạch Tố Tố vỗ ngực, bộ dáng chấn kinh.
Kỷ Tiểu Hi mơ mơ màng màng mở mắt, ký ức chậm rãi trở lại, trong sơn cốc A Tổ ca ca vì cứu mình dẫn cương thi đi, nàng muốn giúp đỡ nhưng thực lực quá yếu.
Nhớ kỹ lúc gần đi đối phương căn dặn, nàng chỉ có thể cố nén nước mắt nhìn Tổ An dẫn đám cương thi rời đi, sau đó mình vội vàng chạy ra sơn cốc đi tìm cứu binh.
Đáng tiếc vào ban đêm, trên thảo nguyên cực kỳ nguy hiểm, không biết vì sao, trên người nàng mang theo phân rồng tựa hồ hiệu dụng suy yếu rất lớn, dù rất nhiều hung thú không dám tới gần, nhưng không giống ở bên ngoài xa xa né tránh.
Rất nhiều hung thú băn khoăn ở phụ cận, đợi thấy rõ nàng chỉ là tiểu cô nương, liền chủ động thăm dò, đằng sau còn gặp đàn sói, bị đuổi đến lên trời không đường xuống đất không cửa, dưới tình thế cấp bách, nàng bắn đạn tín hiệu mà lúc trước Bạch Tố Tố cho.
Vừa vặn đám người Bạch Tố Tố ở phụ cận không xa, thậy vậy lập tức chạy đến cứu nàng, nhưng nàng bởi vì một đường đào vong, thoát lực hôn mê bất tỉnh, cho tới bây giờ mới tỉnh lại.
- Tiểu Hi, ngươi sao rồi.
Bạch Tố Tố âm thầm thở dài một hơi, nếu nàng xảy ra chuyện gì, Khương hiệu trưởng khẳng định sẽ nổi điên.
- Ta... Ta không sao, nhanh đi cứu A Tổ ca ca.
Kỷ Tiểu Hi vội vàng nói, mình thật vô dụng, vừa rồi thời khắc mấu chốt như vậy lại ngất đi.
- Tổ An?
Lúc này người xung quanh mới nhớ tới nàng đi cùng Tổ An, vừa rồi lực chú ý của mọi người đều ở trên người nàng, Tổ An trực tiếp bị xem nhẹ.
- Hắn làm sao, các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Bạch Tố Tố kiên nhẫn hỏi.
- Chúng ta đụng phải một đám Kim Mao Quái Thử, vì tránh né bọn chúng, không cẩn thận chạy đến một sơn cốc thần bí, ai biết kia là ác mộng bắt đầu...
Kỷ Tiểu Hi nhanh chóng kể lại.
- Cương thi đầy khắp núi đồi!
Bạch Tố Tố biến sắc, loại tình hình này trước kia chưa bao giờ xuất hiện qua, mặc dù trước đó nhân viên nhà trường nhắc nhở, nhưng chủ yếu là vì để cho học sinh không được buông lỏng cảnh giác, Dao Quang Bí Cảnh chỉnh thể mà nói vẫn rất an toàn, đây là sự tình mấy trăm năm qua được chứng minh.