Chương 294: Người một nhà phải chỉnh chỉnh tề tề (3)
Tổ An nhìn mũi tên trong tay, khẽ cười nói, trước đó đã cảm thấy những cung tiễn này không phải phàm phẩm, dù sao cương thi lực phòng ngự mạnh như vậy trúng một tiễn cũng xong đời, không nghĩ tới vừa rồi thí nghiệm một chút, quả nhiên có hiệu quả phá giáp.
Bất quá hắn chú ý tới mũi tên trong tay đã trở nên không giống lúc trước, mất đi quang trạch, xem ra những mũi tên này này có số lần sử dụng.
Sử Trân Hương:
- ...
Lão tử tin ngươi mới có quỷ, nhặt trên đường có thể phá nguyên khí hộ thể?
Đến từ Sử Trân Hương, điểm nộ khí +250!
- Ngươi nói ta nên xử trí ngươi như thế nào đây?
Nhìn Sử Trân Hương nằm trên mặt đất, Tổ An ngồi xổm xuống.
- Muốn giết cứ giết, đừng nghĩ từ trong miệng ta moi được cái gì!
Sử Trân Hương hừ lạnh, chỉ tiếc không có cách nào báo thù cho đệ đệ.
- Như vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi vận chuyển nguyên khí hộ thể, nếu như có thể chịu được một chủy thủ của ta mà bất tử, ta sẽ bỏ qua ngươi, thế nào?
Tổ An vừa nói vừa lấy Dao Găm Có Độc ra.
- Chuyện này là thật?
Mặc dù biết trong đó có hơn phân nửa dối trá, nhưng bản năng cầu sinh vẫn để Sử Trân Hương hỏi.
- Đương nhiên là thật, vừa rồi ta chỉ đả thương tứ chi của ngươi, không phế bỏ tu vi của ngươi, bây giờ ngươi hẳn còn có thể vận chuyển nguyên khí hộ thể?
Tổ An cười rất hiền lành, vừa rồi cố ý thủ hạ lưu tình, chính là định dùng gia hỏa này làm thí nghiệm.
Trên mặt Sử Trân Hương âm tình biến hóa:
- Không được, vạn nhất ngươi lại dùng mũi tên kia đâm ta, ta không ngăn cản được.
Vừa nói vừa chú ý đến bao đựng tên sau lưng hắn.
- Yên tâm, ta sẽ không dùng cái này.
Thấy đối phương không tin, Tổ An nói.
- Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, mũi tên dùng một lần cơ bản sẽ mất đi hiệu lực, ta tổng cộng không còn mấy chi, ngươi cảm thấy ta sẽ lãng phí ở trên người ngươi?
Sử Trân Hương sững sờ, đối phương nói như vậy hắn ngược lại tin, đồ vật trân quý như thế lãng phí ở trên người phế nhân như mình thực không đáng:
- Tốt, ta đáp ứng ngươi, chỉ hi vọng ngươi hết lòng tuân thủ hứa hẹn!
Nói xong vận chuyển nguyên khí toàn thân, quanh người hiện ra một tầng áo giáp nửa trong suốt, hừ, vừa rồi ta chỉ là vận khí không tốt đụng phải cung tiễn cổ quái kia mà thôi, chủy thủ của ngươi cũng muốn tổn thương ta?
Tổ An không có vội vã xuất thủ, mà hỏi:
- Ngươi và đệ đệ ngươi tình cảm rất tốt?
- Đó là đương nhiên!
Sử Trân Hương âm thầm suy nghĩ, gia hỏa này lòng dạ đàn bà, nếu như mình may mắn không chết, coi như không có biện pháp trị khỏi thương thế tự mình báo thù, cũng sẽ dùng hết gia tài mời người giết hắn.
Tổ An nhẹ gật đầu, sau đó tay cầm chủy thủ trực tiếp đâm xuống, ở trong ánh mắt bất khả tư nghị của đối phương, giống như cắt đậu hũ tuỳ tiện đột phá nguyên khí hộ thể, cắt đứt làn da.
Hắn chỉ là muốn thí nghiệm chủy thủ có hiệu quả với nguyên khí hộ thể không, thuận tiện kiểm tra hiệu quả hẳn phải chết của chủy thủ đến tột cùng đến trình độ gì, trước kia là không có cơ hội như vậy.
Sử Trân Hương vốn kinh hãi gần chết, nhưng thấy đối phương chỉ cắt chút da, không khỏi thở dài một hơi, đang định nói cái gì, bỗng nhiên toàn thân chấn động, sau đó cả người lâm vào bóng tối vô tận.
Trước khi chết bên tai truyền đến câu nói sau cùng:
- Tình cảm tốt như vậy, thì nên đi cùng hắn, người một nhà phải chỉnh chỉnh tề tề.
Đến từ Sử Trân Hương, điểm nộ khí +1024!
Dù giải quyết hết hai địch nhân, Tổ An lại không nhẹ nhõm nổi.
Vừa rồi giao thủ với Sử Trân Hương để hắn khắc sâu ý thức được, trước đó mặc dù vượt cấp thắng Ngũ phẩm, giết Tứ phẩm, nhưng tất cả là nhờ các loại ngoài ý muốn, chính diện đánh nhau, mình muốn thắng Tứ phẩm cũng không dễ dàng.
May mắn hắn có Dao Găm Có Độc và phá giáp tiễn vừa rồi nhặt được, nếu không ngay cả phòng ngự của bọn hắn cũng phá không nổi, còn lại hai người tu vi cao hơn, nếu muốn giết bọn hắn sợ rằng sẽ càng khó.
Xem ra không thể địch lại, chỉ có thể dùng trí.
Nhìn thi thể của Sử Trân Hương, Tổ An lập tức có chủ ý.
Lại nói một bên khác, hai sát thủ tìm kiếm một lúc nhưng không tra được dấu vết để lại, thậm chí không phát hiện ra vết tích có người hoạt động, trong lòng lập tức minh bạch, mình hẳn là truy sai.
Thế là dựa theo ước định trở về, trên đường vừa vặn đụng phải đối phương.
Người dùng kiếm hỏi:
- Cổ huynh, bên ngươi có phát hiện gì không?
- Không có, bên Chân huynh thì sao?
Người dùng thương hỏi.
Nguyên lai người dùng kiếm tên Chân Liễu Mang, dùng thương gọi Cổ Chính Kinh, đều là từ nhỏ bị Thạch gia bồi dưỡng thành tử sĩ, hai năm này tiếp nhận nhiệm vụ gia nhập Minh Nguyệt Học Viện, ngày bình thường ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, quan hệ xem như không tệ.
- Bên ta cũng tìm không thấy vết tích có người ra vào, tên kia hẳn đi về phía bắc của Sử Trân Hương?
Chân Liễu Mang trầm giọng nói.
- Nếu không chúng ta đi phía bắc nhìn xem?
Cổ Chính Kinh lắc đầu:
- Vẫn về chỗ Liêu Trung Du trước lại nói, nếu Sử Trân Hương không trở về, chúng ta cùng nhau đi phương bắc tìm kiếm cũng không muộn.
- Được!
Có chiếu ứng, hai người không còn thận trọng từng bước giống trước đó, một đường chạy về vị trí của Liêu Trung Du.
- Ngươi nói chúng ta cũng không tìm được, họ Tổ có thể trở về vị trí của Liêu huynh không?
Cổ Chính Kinh trầm giọng nói.
Chân Liễu Mang cười ha ha:
- Như thật bị Liêu huynh phát hiện họ Tổ, chỉ sợ đã sớm bắn chết, lấy tiễn thuật của hắn, chỉ cần không bị cận thân, ngay cả chúng ta cũng rất khó ứng phó được.
- Vậy cũng đúng.
Cổ Chính Kinh mỉm cười, bỗng nhiên chú ý tới phía trước có một thân ảnh.
- A, nguyên lai Sử huynh đã về trước...