Chương 293: Người một nhà phải chỉnh chỉnh tề tề (2)
Hắn thấy đôi mắt của Liêu Trung Du trừng có chút lớn, nghĩ thầm gia hỏa này làm sao vậy, chẳng lẽ luyện tiễn luyện đến con mắt xảy ra vấn đề sao.
- Vừa rồi nhìn thấy một thân ảnh tới bên này, thế là đến xem một chút.
Tổ An đứng ở sau lưng Liêu Trung Du, vừa vịn thân thể của hắn, vừa tận lực hạ giọng, có chút mơ hồ không rõ, mặc dù không quá giống, nhưng không lưu tâm sẽ rất khó phân biệt ra được.
- Cái gì, họ Tổ đi tới bên này!
Sử Trân Hương nắm chặt đao trong tay, nhìn xung quanh.
- Vừa vặn ta thay đệ đệ báo thù!
Trước đó Tổ An đã từ trong thu hoạch điểm nộ khí biết được tính danh, nghe vậy hiểu rõ, nguyên lai là ca ca của Sử Thượng Phi, lại nói phụ mẫu của hai huynh đệ này nghĩ như thế nào, lấy danh tự lại kỳ quặc như vậy, một cái phân biết bay, một cái phân thật thơm.
- Ngươi tới gần ta làm gì, tách ra lục soát phạm vi càng lớn.
Thấy đối phương đi về phía bên này, Sử Trân Hương bất mãn hừ lạnh.
A, chờ chút, tư thế đi đường sao cổ quái như vậy, còn có thanh âm nói chuyện vừa rồi.
Đúng lúc này hắn cảm giác được một đạo hắc ảnh đánh tới, vội vàng giơ đao, trực tiếp chém người kia thành hai nửa, đợi thấy rõ nằm trên mặt đất là Liêu Trung Du, ánh mắt hắn mở to:
- Sao lại là ngươi...
Hơn nữa càng làm cho hắn nghi ngờ là, mặc dù Liêu Trung Du công kích từ xa, cận chiến tương đối yếu kém, nhưng không đến nỗi bị mình một đao miểu sát nha.
Đúng lúc này, một vòng hàn quang đánh tới, trực tiếp đâm lên cổ hắn.
Bất quá lúc này giật mình ngược lại là Tổ An, bởi vì mặc dù kiếm của hắn đâm trúng đối phương, nhưng trên cổ đối phương phảng phất như có một tầng áo giáp trong suốt ngăn trở, để hắn không đâm vào được.
Hắn lúc này mới nhớ trên Tam phẩm, võ giả có thể nguyên khí ngoại phóng, ở quanh người hình thành một tầng áo giáp ngăn cản đối thủ công kích.
Theo tu vi tăng lên, phạm vi nguyên khí hộ thể càng lúc càng lớn, lực phòng ngự cũng càng ngày càng mạnh.
Đương nhiên nếu tu vi của ngươi cao hơn đối phương, công kích của ngươi có thể đâm xuyên nguyên khí hộ thể làm bị thương thân thể của hắn, nhưng nếu tu vi thấp hơn, vậy thì thảm rồi.
Bất quá một khi mở ra nguyên khí hộ thể, tốc độ tiêu hao nguyên khí rất nhanh, cho nên ai cũng sẽ không ở lúc rảnh rỗi mở ra, cái này liền cho người đẳng cấp thấp cơ hội vượt cấp khiêu chiến.
Tựa như trước đó Tổ An trọng thương Ngũ phẩm Viên Văn Đống, miểu sát Tứ phẩm Liêu Trung Du, đều bởi vì xuất kỳ bất ý, đối phương còn chưa kịp mở ra nguyên khí hộ thể.
Lúc này nguyên khí của Sử Trân Hương bộc phát, đao trực tiếp bổ vào trên kiếm của hắn, Tổ An chỉ cảm thấy một cỗ cự lực truyền đến, rốt cuộc không cầm nổi trường kiếm, vội vàng bay ngược về.
Sử Trân Hương quơ đao trong tay bổ tới:
- Cẩu tạp chủng, xém chút bị ngươi ám toán, bất quá hôm nay ngươi chết chắc!
Dù cách xa mười mấy mét, nhưng Tổ An cảm giác được đao mang trực tiếp bổ tới, vội vàng lăn lộn tránh né, tư thế cực kỳ chật vật.
Mà cây đại thụ ở sau lưng hắn, thì bị đao khí vô hình chém thành hai khúc.
Trong lòng Tổ An nghiêm nghị, Tam phẩm chỉ có thể nguyên khí bám vào quanh người bảo vệ mình, Tứ phẩm lại có thể để cho nguyên khí ly thể, hình thành đao mang kiếm mang, phạm vi công kích và uy lực gia tăng thật lớn.
Sử Trân Hương không cho hắn cơ hội thở dốc, vừa quơ đao đuổi giết, vừa cười ha ha:
- Bây giờ ngươi ngay cả vũ khí cũng bị ta đánh bay, nhìn ngươi làm sao đấu, hôm nay ta muốn róc xương lột da ngươi, báo thù rửa hận cho đệ đệ của ta!
- Đánh nhau mà thôi, sao nói nhảm nhiều như vậy.
Tổ An cười lạnh, nhanh chóng xông lên, động như thỏ chạy.
Trong chớp mắt, hắn đã lấn đến gần Sử Trân Hương, lỗ mũi của hai người cơ hồ đụng vào nhau.
Sử Trân Hương bị dọa đến hồn phi phách tán, chiêu thức này quá kỳ quái, vượt qua tưởng tượng của hắn, hơn nữa hành động nhanh chóng càng khó mà hình dung.
Mặc dù vừa rồi hắn nói chuyện có chút thất thần, nhưng đao thế trong tay lại không chậm, hắn căn bản không thấy rõ đối phương đến cùng làm sao đột phá lưới đao của hắn.
Lúc này hai người cách gần như vậy, trường đao trong tay hắn đã đến phía sau đối phương, căn bản không có cách nào ngoặc lại chém giết.
Mà trong tay đối phương mặc dù không có trường kiếm, nhưng cầm một mũi tên đâm tới.
Thấy rõ vật trong tay Tổ An, trên mặt Sử Trân Hương hiện ra vẻ khinh miệt, phải biết cung tiễn cần khoảng cách càng xa mới càng có uy lực, ai lại dùng để đâm.
Huống chi hắn có nguyên khí hộ thể, mặc dù thấy không rõ chiêu số vừa rồi là chuyện gì xảy ra, nhưng song phương chênh lệch đẳng cấp còn ở đó, dù đứng ở chỗ này mặc hắn công kích cũng không có việc gì.
Bất quá ý nghĩ này vừa dâng lên, trong lòng bàn tay của hắn liền truyền đến đau đớn, ngay sau đó cảm giác âm hàn khắc cốt chảy khắp toàn thân, hắn kìm lòng không được rùng mình, toàn thân phảng phất như bị đông cứng.
Ngay trong nháy mắt này, hắn cảm thấy hai tay hai chân đều truyền đến đau nhói, sau đó cả người té lăn trên đất không đứng dậy được.
- Ngươi cắt gân tay gân chân của ta!
Sử Trân Hương đâu còn không biết chuyện gì xảy ra, trong lúc nhất thời vừa sợ vừa giận.
Đến từ Sử Trân Hương, điểm nộ khí +999!
Tổ An áy náy:
- Không có ý tứ, ngươi quá lợi hại, để cho an toàn, chỉ có thể ra hạ sách này.
Sử Trân Hương:
- ...
Mẹ nó, ngươi xuất thủ ác độc như vậy, kết quả nguyên nhân là vì ta quá lợi hại?
Đến từ Sử Trân Hương, điểm nộ khí +666!
Bất quá hắn từ nhỏ được bồi dưỡng giống như tử sĩ, rất nhanh đã nhận mệnh, biết hôm nay tai kiếp khó thoát, duy nhất không rõ chính là một chuyện khác:
- Tên trong tay ngươi lấy từ chỗ nào, vì sao có thể công phá nguyên khí hộ thể của ta.
- Nhặt trên đường.