Chương 304: Bằng Ức Cận Nhân (2)
- Tốt lắm, một khi đã như vậy, hôm nay ta sẽ gạo nấu thành cơm, có được thân thể của ngươi trước. Tuy lúc ban đầu ngươi sẽ hận ta, nhưng chỉ cần ta thành nam nhân của ngươi, giống như câu lâu ngày sinh tình, ngươi về sau khẳng định sẽ chậm rãi yêu ta, ha ha ha.
- Vô sỉ!
Sở Sơ Nhan mặt phủ hàn sương, không nhịn nữa, trực tiếp trường kiếm ra khỏi vỏ, chung quanh người đều là tuyết mịn, thân hình hóa thành một đạo cầu vồng tấn công về phía Thạch Côn.
- Tới hay lắm!
Thạch Côn sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, quanh người dâng lên bốn đạo khí kình giống như lốc xoáy, trực tiếp nghênh đón.
Phong Thần Quyết của Thạch gia, luyện đến tầng cao nhất, nghe nói có thể dâng lên chín đạo lốc xoáy hủy thiên diệt địa, hiện giờ tuy hắn chỉ có thể dâng lên bốn đạo, nhưng trong lịch sử của Thạch gia, tốc độ tu luyện ở tuổi này đã có thể tiến vào top 3.
Hai người rất nhanh liền quấn vào nhau, chung quanh lập tức tràn ngập gió tuyết, mặt cỏ bị phủ lên một mảng hàn sương, không ít cây cối xung quanh cũng bị cuồng phong thổi gãy.
Tổ An lặng lẽ đứng sau lưng Sở Sơ Nhan, hắn trực tiếp lấy ra Dao Găm Có Độc, định trực tiếp tập kích Thạch Côn, cho hắn một kinh hỉ lớn, người này ở ngay trước mặt ta đùa giỡn lão bà của ta, tượng đất cũng phải có ba phần hỏa khí.
Chỉ tiếc thủ hạ của Thạch Côn cũng không phải ăn chay, hai Tứ phẩm, năm Tam phẩm thấy thế đồng loạt xông tới, hiển nhiên mọi người đều nhìn ra công tử ghét tên gia hỏa này tới mức nào, ai nấy đều muốn giết chết hắn để lập công trước mặt công tử.
Tổ An đang nộ khí xộc lên, kiếm quang trong tay lóe sáng, một tên tu vi Tam phẩm trúng kiếm ngã quỵ.
Sáu người còn lại giật nảy mình, một kiếm này của hắn rõ ràng là hướng tới Thạch công tử, vì sao nửa đường lại chuyển hướng đâm chết một đồng bạn của bọn họ.
Một kiếm vừa rồi không ai thấy rõ, quả thật là kỳ ảo khó lường, mau lẹ không theo lẽ thường.
Kiều Tuyết Doanh ở cách đó không xa cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, người này ẩn tàng đúng là rất sâu.
Nghĩ đến bộ dạng giống như phế vật ngu ngốc của người này khi ở Sở gia, kết quả không ngờ lại có kiếm pháp cao minh như vậy.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh lần đó mình bị đối phương kéo vào trong nước, lúc ấy còn tưởng rằng là vì nguyên do mình xưa nay sợ nước mới dễ dàng trúng chiêu như vậy, hiện tại nghĩ lại, sợ là lúc ấy người này cũng ẩn tàng tu vi.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng hai tay hắn không ngừng xoa nắn ngực mình, nàng liền đỏ mặt.
Đúng là hỗn đản mà!
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +128!
Lúc này sáu gã cao thủ khác cũng không dám lơ là, lúc ban đầu vốn chỉ muốn ngăn cản không cho hắn xông tới chỗ Thạch Côn, dẫu sao tu vi của mọi người đều cao hơn hắn, nhưng sau khi nhìn thấy một kiếm kinh tài tuyệt diễm đó, mọi người đều chấn động, tập trung tinh thần bắt đầu hợp lực vây công hắn.
Tổ An dưới tình huống bị sáu đại cao thủ vây công cũng chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào Quỳ Hoa Ảo Ảnh để tự bảo vệ mình, may mà mấy người này bất kể là tu vi hay là kinh nghiệm chiến đấu đều không bằng được bọn Cổ Chính Kinh lúc trước, nếu không hiện tại hắn chắc đã tay chân lạnh ngắt rồi.
Có điều bọn họ đều biết, mấu chốt thắng bại là ở quyết đấu của hai người còn lại, nếu Thạch Côn thắng, tất nhiên là không có gì phải nói; nếu Sở Sơ Nhan thắng, đám người tu hành Tứ phẩm, Tam phẩm bọn họ cũng không dám mạo phạm nữa.
Lúc này Thạch Côn đang cười ha ha:
- Sơ Nhan, nếu ngươi ở tình trạng bình thường, thắng bại giữa chúng ta sẽ là năm năm, nhưng hiện giờ thì ngươi kiểu gì cũng thua.
Dưới sự gia trì của Phong Thần Quyết, kiếm trong tay hắn hóa thành vô số tàn ảnh, giống như mưa rền gió dữ tấn công tới đối phương.
Vẻ mặt Sở Sơ Nhan lạnh lùng, không trả lời hắn, mà là vươn tay ra vẫy một cái, ở trước người lập tức hình thành một băng thuẫn, chặn lại công kích đầy trời đó.
Công kích của đối phương đánh vào trên băng thuẫn, phát ra từng trận thanh âm chói tai, rất nhanh trên băng thuẫn xuất hiện từng vết nứt.
Chú ý thấy vết nứt, Thạch Côn càng cười to hơn, Sở Sơ Nhan thì chau mày.
Rất nhanh băng thuẫn triệt để vỡ nát, thân hình của Thạch Côn cuốn theo một đạo lốc xoáy, nơi đi qua cát bay đá chạy, cỏ cây gãy lìa, không ngừng công tới Sở Sơ Nhan.
Sở Sơ Nhan biết rõ với trạng thái hiện giờ của mình mà lấy cứng chọi cứng là rất thiệt thòi, cho nên một mực áp dụng phương thức du, cả người giống như tinh linh trong tuyết, nhẹ nhàng múa lượn trong bão táp.
Tổ An vừa nghe thấy trên người Sở Sơ Nhan có thương tích, liền một mực chú ý tới bên này, lúc này trong tầm mắt toàn là lốc xoáy cuồng bạo loại nhỏ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy thân ảnh thướt tha của nàng đang không ngừng né tránh, giống như một chiếc thuyền con trong biển giận, tùy thời sẽ bị xé nát.
Tim hắn lập tức đập mạnh, chính là một thoáng phân tâm này, trên người hắn lại có thêm mấy vết thương, may mà né nhanh, tránh được chỗ trí mạng.
Sở Sơ Nhan phòng ngự bị động một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy một cơ hội, hừ nhẹ một tiếng:
- Chỉ ngươi có bão táp thôi à!
Chỉ thấy kiếm trong tay nàng dùng một tư thế cực kỳ mỹ lệ mà múa may, sau đó quanh người dâng lên một cỗ băng phong bạo nghênh đón Thạch Côn.
Hai cỗ bão táp đụng nhau, một cỗ nổ tung, gió dịu dàng nhất thường ngày lúc này giống như biến thành một lưỡi dao hủy diệt, nơi đi qua, tất cả cỏ cây đều bị san thành bình địa, ngay cả một số đá to cũng bị vót thành hai nửa, vết cắt bóng loáng như gương.
Cảm thấy sóng khí khủng bố ập tới, mọi người đang chiến đấu ở bên kia vội vàng tránh né, trong đó một người tu hành Tam phẩm sơ đoạn tránh chậm, nháy mắt liền bị băng lăng xen lẫn trong bão táp đâm cho cả người đều là lỗ máu.