Chương 362: Thiên chi bí cảnh (2)
Ta rõ ràng là ngọc thụ lâm phong như vậy, không phải mắt ngươi mù chứ?
Hắn tức lắm, đang muốn đi lên lý luận, lại bị Kiều Tuyết Doanh kéo lại, tiến lên khẽ cười nói:
- Chào vị đại ca, hai huynh muội chúng ta mấy ngày trước gặp phải sơn tặc, một đường đào vong, vất vả lắm mới thoát khỏi bọn họ, đi ngang qua quý thôn quấy rầy, chỉ có điều chúng ta một đường đào vong, hành lý cũng mất, hiện giờ vừa đói vừa khát, không biết có thể cho miếng nước uống không.
Tráng hán đó nhìn thấy dung mạo dung mạo xinh đẹp, lập tức dâng lên ba phần hảo cảm, nghe thấy nàng nói vậy, mới chú ý quần áo phía sau nàng đều bị máu tươi thấm đẫm, càng tăng thêm ba phần thương sót, vội vàng nói:
- Những sơn tặc này đúng là đáng giận, không ngờ lại khiến một tiểu cô nương bị thương như vậy, mau vào nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta chuẩn bị chút nước và lương thực cho các ngươi, ngoài ra còn nhờ đại phu tới cho ngươi chút thảo dược.
Rất nhanh một đám người vây quanh nàng đi vào trong thôn, Kiều Tuyết Doanh trước khi đi quay đầu vừa cười vừa chớp chớp mắt với hắn, lộ ra vẻ cực kỳ đắc ý.
Xin lỗi!
Những thôn dân này là tình huống gì thế, ta vẻ mặt hiền lành tới nói chuyện, bọn họ liền đuổi ta như trộm; Kiều Tuyết Doanh rõ ràng là một thân máu me không giống danh lành, kết quả bọn họ ngược lại còn hỏi han ân cần?
Đây là một thế giới chỉ nhìn mặt à?
Nhưng mặt ta đâu có kém gì nàng ta?
Nghĩ tới nghĩ lui, Tổ An chỉ có thể quy kết cho Kiều Tuyết Doanh là nữ tử, hừ, những thôn dân này nhìn thì chất phác thành thật, kết quả ai nấy đều là sắc phôi!
Vẻ mặt bực bội đi theo phía sau bọn họ, nhìn đám người đó bưng trà đưa nước cho Kiều Tuyết Doanh, thậm chí còn tìm một lão lang trung kê thuốc cho nàng ta.
Tổ An thầm dè bỉu:
- Tuyết Nhi này không ngờ ai đến cũng không cự tuyệt, không sợ chúng hạ độc ở trong nước ư?
May mà, Kiều Tuyết Doanh cũng không hoàn toàn đắm chìm không thể tự thoát ra, vừa nói lời cảm tạ với thôn dân vừa thừa cơ tìm hiểu tin tức nơi này:
- Trần đại ca, nơi này là đâu?
Lúc này nàng đã biết tráng hán đó họ gì, không thể không nói có một số việc nữ nhân có ưu thế thiên nhiên.
- Nơi này là Đông quận Trần gia thôn.
Tráng hán đó đáp.
- Đông quận?
Kiều Tuyết Doanh sửng sốt, trong ấn tượng của nàng, Đại Chu hình như không có nơi nào tên là Đông quận cả.
Tổ An lại nhướng mày, bởi vì hắn biết nơi Tần Thủy Hoàng đặt phong ấn tuyệt đối không phải ở Đại Chu, mà là Đại Tần, hắn nhớ mang máng trong Tần quốc đích xác có Đông quận, đại khái là ở đông bắc bộ tỉnh Hà Nam cùng với một mảng ở tây bộ tỉnh Sơn Đông.
Thiên chi phong ấn này rốt cuộc là tình huống gì?
Vừa rồi hắn một mực quan sát cẩn thận, những thôn dân này tuyệt đại đa số đều là người thường, cho dù có mấy người tu hành nhưng thực lực cũng thấp tới đáng thương, nào có giống Boss của Thiên chi phong ấn?
- Kiều cô nương, sau khi các ngươi nghỉ ngơi một chút thì mau chóng rời khỏi đi, dẫu sao các ngươi cũng lai lịch không rõ, thôn chúng ta không dám thu lưu các ngươi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, cả thôn chúng ta chính là kết cục tội liên đới.
Tráng hán tên là Trần Vĩ đáp.
- Tội liên đới...
Tổ An lầm bầm, pháp luật Tần quốc khắc nghiệt, động chút là phạt tội liên đới, cơ bản tất cả nông dân đều bị trói buộc ở thổ địa của mình không thể ra ngoài, người giống như bọn họ không phải quý tộc thì chính là đào phạm, nếu quý tộc thì còn đỡ, là đào phạm, bị quan phủ phát hiện, người trong thôn này rất có thể sẽ bởi vì không tố giác đúng lúc mà bị tru sát với tội liên đới, cho nên bọn họ nào dám thu lưu người xa lạ.
- Cám ơn Trần đại ca, cám ơn các vị đại thúc đại bá đại thẩm.
Kiều Tuyết Doanh cũng không muốn khiến bọn họ khó xử, lại hàn huyên một lúc rồi rời khỏi Trần gia thôn.
Khi ra khỏi đầu thôn, Kiều Tuyết Doanh vừa phất tay với thôn dân vừa nghi hoặc hỏi:
- Ngươi nói Thiên chi phong ấn này rốt cuộc là gì, vì sao ta hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.
- Ta cũng không rõ.
Tổ An lắc đầu.
Kiều Tuyết Doanh đề nghị:
- Hay là chúng ta điều tra chung quanh một phen, xem những con đường này thông tới nơi nào?
- Không có ý nghĩa.
Tổ An trầm giọng nói.
- Ngươi đã quên Nhân chi phong ấn lúc trước rồi à, lúc ấy chúng ta muốn vào thành, kết quả có thế nào cũng không vào được. Hiện giờ chúng ta đã bị truyền tống đến thôn này, như vậy mấu chốt của phong ấn tất nhiên là ở trong thôn.
Kiều Tuyết Doanh cắn cắn môi, sao nàng không biết là như vậy, chỉ là trong tiềm thức không hy vọng như thế:
- Vậy hiện tại chúng ta làm sao bây giờ, ngay cả thôn cũng không vào được?
Tổ An trợn mắt lên:
- Ngươi bị ngốc à, chờ trời tối rồi lén lút lẻn vào điều tra một chút là được mà.
Kiều Tuyết Doanh cũng không phản bác, chỉ thở dài một hơi:
- Những người này đối với ta rất tốt, hy vọng đừng phải đối địch với họ.
- Sở gia cũng rất tốt với ngươi, không phải ngươi vẫn nói phản bội là phản bội à.
Tổ An cười nhạt.
Kiều Tuyết Doanh lập tức giận dỗi:
- Ngươi nói xong chưa, sao vừa bắt đầu đã một mực lải nhải thế!
- Có à? Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
Tổ An nhún vai, quay đầu đi.
Kiều Tuyết Doanh bỗng nhiên mỉm cười:
- Ta hiểu rồi, ngươi nhất định là nhìn thấy bọn họ đối tốt với ta lại không quan tâm tới ngươi, cảm thấy trong lòng bất bình hành, có phải không?
- Nói hưu nói vượn, ta mà thèm để ý tới những cái này à?
Tổ An trực tiếp quay đầu bước đi.
- Chúng ta đi chung quanh một vòng, xem địa hình xung quanh thôn, mặt trời sắp xuống núi rồi.