Lục Địa Kiện Tiên

Chương 380: Huyết tế

Chương 380: Huyết tế


Cho tới lần thứ 74, hắn không ngờ thật sự không rút được gì, ngay cả Nguyên Khí Quả cũng không có lấy một trái!
Thực sự linh nghiệm như vậy à?
Tổ An gian nan nuốt nước miếng, thầm nghĩ sau này mình đừng có thề bừa, thế giới này làm tra nam là có phiêu lưu.
- Được rồi!
Lúc này phía sau truyền đến thanh âm lạnh lùng của Mị Ly, hiển nhiên nàng đã từ trong xấu hổ quẫn bách vừa rồi khôi phục lại.
Tổ An quay đầu lại, lập tức mắt sáng rực lên, nếu nói lúc trước Mị Ly mặc nữ trang lúc thì quyến rũ lúc thì uy nghiêm, hiện giờ mặc nam trang lại anh khí bức người, so với nữ nhân thì có thêm một chút anh vũ, so với nam nhân thì lại có thêm một chút ôn nhu.
- Oa, không ngờ nhìn còn đẹp trai hơn ta, đương nhiên trên khí khái nam tử thì kém hơn ta rất nhiều, nhưng tổng hợp lại thì chỉ kém hơn ta một chút, đi trên đường cái sức hấp dẫn đối với các tiểu cô nương thì tuyệt đối không bằng ta.
Tổ An cảm khái.
Mị Ly đã quen với cái miệng không thể đóng lại này của hắn rồi, hung hăng lườm hắn một cái:
- Chuyện vừa rồi...
Nàng còn chưa nói xong đã bị Tổ An cắt ngang:
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Ta không thấy không nghe gì cả. Đợi đã, vừa rồi có gì xảy ra à?
Nhìn thấy bộ dạng giả ngây giả ngô của hắn, khóe môi Mị Ly hơi nhếch lên, người này cũng thức thời, có điều nàng rất nhanh liền chế nụ cười, lại khôi phục bộ dạng cao ngạo thường ngày.
- Đúng rồi, hoàng hậu tỷ tỷ mau theo ta lên cứu người đi, ta lo bên Sơ Nhan không chống đỡ được nữa.
Tổ An vội vàng nói.
- Ngươi gọi ta là gì?
Mị Ly lại nhướn mày.
- Gọi ngươi tỷ tỷ?
Tổ An thản nhiên đáp.
- Ngài là tiền bối, tuổi chắc lớn hơn ta một đống, ta không thể gọi ngươi là muội muội được phải không? Hay là ta gọi ngươi a di, hoặc là nãi nãi nhé?
- Nãi nãi...
Mí mắt Mị Ly giật giật, tay xiết ta kêu răng rắc.
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +256
Hít sâu một hơi bình phục lại tâm tình, nàng mới lạnh lùng nói:
- Đi thôi, lên cứu tiểu thê tử của ngươi.
Tổ An đi tới cửa động lúc trước những phong ấn đó mở ra, lúc trước hắn là một đường rơi xuống, hiện tại ở bên dưới mới phát hiện mỗi một tầng đều cao tới mấy chục mét, chung quanh lại không có vật mượn lực, hắn căn bản không thể đi lên được, đành phải ngượng ngùng nhìn Mị Ly:
- Hoàng hậu tỷ tỷ, hỗ trợ chút đi.
- Với cái tu vi này của ta năm đó có bưng trà rót nước cho ta cũng không xứng.
Mị Ly hừ một tiếng, có điều vẫn tóm áo hắn trực tiếp bay lên trên.
Nhìn không gian sâu thẳm này, Tổ An thầm nghĩ cũng không biết Tuyết Nhi đi lên thế nào, có điều lại nghĩ, nàng có thể vươn ra một số cây mây, chắc vấn đề không lớn.
Sau khi cảm thấy yên tâm, Tổ An rất muốn biểu hiện ra bộ dạng sợ độ cao, thuận thế giống như bạch tuộc ôm lấy thân thể Mị Ly, dẫu sao vừa rồi cũng nhìn thoáng qua rồi, nàng thật sự rất đẹp.
Chỉ có điều cảm nhận được lực áp bức cường đại trên người đối phương, hắn vẫn từ bỏ ý đồ mê người này, mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn!
Lại nói bên kia, vừa rồi sau khi Kiều Tuyết Doanh tách ra với Tổ An, một đường đi tới trong địa cung của tầng thứ nhất, nhìn thấy Sở Sơ Nhan vẫn nằm trên tế đài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
- Tuyết Nhi!
Sở Sơ Nhan cũng nghe thấy động tĩnh bên cạnh, nghiêng đầu thì phát hiện chỉ có một mình nàng, vội vàng hỏi.
- A Tổ đâu? Chẳng lẽ hắn...
Nghĩ đến hắn có thể gặp phải vận rủi, thanh âm rất nhanh liền trở nên nghẹn ngào, mắt cũng lập tức ửng đỏ.
Kiều Tuyết Doanh thở dài một hơi, nàng thật sự đẹp quá, cho dù khóc cũng vẫn đẹp như vậy, cho dù đều là nữ nhân cũng kháng cự được mị lực của nàng ta.
- Không phải trước kia Sở tiểu thư không thích hắn à? Sao hiện lại quan tâm tới hắn như vậy?
Kiều Tuyết Doanh không nhịn được hỏi, đồng thời ánh mắt nhìn về phía mấy cửa động phong ấn, không biết hiện tại hắn ở bên dưới thế nào rồi.
Cảm nhận được xưng hô của nàng có biến hóa, Sở Sơ Nhan hơi ngẩn ra, có điều ai vì chủ nấy, đối phương cũng không thể một mực gọi nàng là tiểu thư, cho nên cũng không để ở trong lòng:
- Dẫu sao hắn cũng là vì cứu ta mới mạo hiểm như vậy, vốn hắn có thể an toàn rời đi.
- Chỉ là bởi vậy thôi ư?
Kiều Tuyết Doanh ngồi xuống bên cạnh tế đài.
Một câu nhẹ nhàng của đối phương khiến Sở Sơ Nhan cũng ngây ra, đúng vậy, mình bận tâm tới hắn như vậy, rốt cuộc là vì gì?
Trong đầu nàng hiện lên cảnh khi đối phương hỗn chiến với võ sĩ cương thi, vẫn thủy chung không chịu bỏ mình, thậm chí mấy lần dùng thân thể giúp mình đỡ đao; về sau vì cứu mình ra khỏi tế đàn mà dứt khoát bất chấp mạo hiểm cửu tử nhất sinh xông vào Trấn Hồn Đại Ấn.
Càng mấu chốt hơn là lúc trước vì cứu nàng sắp tắt thở, thậm chí ngay cả Vô Tung Huyễn Liên liên quan tới có khôi phục được năng lực nam nhân hay không cũng cho mình ăn...
Nghĩ đến biểu cảm đau đớn của tên gia hỏa đó về sau, trên mặt Sở Sơ Nhan xuống một nụ cười nhu hòa, có điều nghĩ đến chỉ có một mình Tuyết Nhi trở về, trong lòng nàng cũng hốt hoảng:
- Tuyết Nhi, hiện tại hắn rốt cuộc thế nào rồi? Có phải trong phong ấn đã xảy ra chuyện gì không?
Nghe thấy tiểu thư ngày xưa lại mềm giọng nhờ vả mình, trong lòng Kiều Tuyết Doanh cũng mềm nhũn:
- Yên tâm đi, hắn không sao, chúng ta đã phá giải được tam đại phong ấn rồi.
- Tuyết Nhi, ngươi đúng là lợi hại, phong ấn như vậy mà không ngờ ngươi cũng có thể phá giải, lúc trước ở Sở gia đúng là xem nhẹ ngươi rồi.
Sở Sơ Nhan không nhịn được mà cảm thán nói.
Theo nàng, tuy Tổ An có các loại kỹ năng thần kỳ, nhưng dẫu sao cũng chỉ có tu vi Tam phẩm, muốn phá giải phong ấn hiển nhiên vẫn phải dựa vào Tuyết Nhi tu vi cao hơn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất