Lục Địa Kiện Tiên

Chương 403: Tử sinh khế khoát (2)

Chương 403: Tử sinh khế khoát (2)


Tổ An lại không nhịn được nói:
- Hoàng hậu tỷ tỷ, hiện tại ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?
- Ngươi hỏi cái này làm gì?
Mị Ly trợn mắt.
- Chẳng lẽ không biết tùy tiện hỏi tuổi nữ nhân là chuyện rất thất lễ à?
Tổ An đáp:
- Ta không hề hoài nghi ngươi có thể sống một vạn tám ngàn năm, nhưng dẫu sao ngươi cũng sống mấy ngàn năm trong địa cung rồi, vạn nhất đã tiến vào thời kì tuổi già, ta đồng sinh cộng tử với ngươi, chẳng phải là thiệt to à?
Mị Ly:
- ...
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +777!
Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh thầm bật cười, người này trước kia khi chọc tức nàng, kiểu gì mình cũng tức, kết quả hiện tại nhìn hắn chọc tức người khác, vì sao lại sảng khoái như vậy?
- Xú tiểu tử, ngươi đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta!
Mí mắt Mị Ly giật giật, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tổ An vội vàng hạ hỏa cho nàng ta:
- Được rồi, ta đáp ứng ngươi, định ra Tử Sinh Khế Khoát với ngươi.
Kiều Tuyết Doanh và Sở Sơ Nhan lập tức quýnh lên:
- A Tổ, đừng...
Tổ An ngăn bọn họ nói tiếp:
- Yên tâm đi, ký kết này, ta quả thật không tính là chịu thiệt. Dẫu sao cũng phải giải quyết cục diện hiện tại, cứ giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp.
Kiều Tuyết Doanh và Sở Sơ Nhan do dự một chút, biết sự thật đúng là như vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Chỉ có bản thân Tổ An là biết, hắn hoàn toàn là dựa vào lừa Mị Ly, cho nên phải mau chóng ký linh hồn đồng sinh cộng tử mới là thượng sách.
Nhưng hắn lại lo lắng biểu hiện quá chủ động sẽ dẫn tới hoài nghi, cho nên vừa rồi còn cố ý lải nhải một hồi, hiện tại xem ra quả nhiên có hiệu quả khá tốt.
- Tử Sinh Khế Khoát này rốt cuộc là ký thế nào?
Tổ An hỏi.
Lúc này trên mặt Sở Sơ Nhan đột nhiên lờ mờ xuất hiện vẻ mặt của Mị Ly, chỉ thấy nàng xòe tay:
- Đưa cho ta một giọt tinh huyết.
- Tinh huyết?
Tổ An xấu hổ.
- Cái này không tốt đâu, cởi quần ngay trước mặt các ngươi.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Sở Sơ Nhan:
- ...
Mị Ly:
- ...
- Đầu óc ngươi toàn là những ý nghĩ xấu xa gì thế!
Mị Ly không nhịn được mà rít gào.
- Tinh huyết là bản nguyên sinh mệnh của ngươi, khác với máu bình thường, lại càng không phải là thứ ngươi nghĩ!
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +517!
Tổ An cười ngượng ngùng, xấu hổ quá, là mình hiểu sai rồi, nhưng lúc trước rõ ràng chính là dựa vào thứ trong tưởng tượng của ta để chữa thương cho Sở Sơ Nhan mà.
Mị Ly lười chẳng muốn lắm lời với hắn, trực tiếp dùng móng tay chọc vào trán hắn, sau đó lấy ra một giọt máu đậm hơn máu bình thường.
Sơ Nhan kinh hãi, đang muốn xuất thủ ngăn cản, Mị Ly đã dừng tay:
- Yên tâm, ta sẽ không làm thương tổn tới nam nhân nhà ngươi đâu.
Tổ An lập tức cảm thấy một cỗ cảm giác vô lực yếu ớt ập tới, còn mỏi mệt hơn lúc trước bị trọng thương một lần, xem ra cái thứ tinh huyết này quả nhiên là vô cùng quý giá.
Mị Ly hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi giơ ngón tay ra vẽ cùng ta.
Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh nhắc nhở:
- Cẩn thận!
Sở Sơ Nhan cũng nói:
- Nếu nhận thấy có gì dị thường, lập tức một kiếm đâm chết ta ngay.
Tổ An mỉm cười:
- Yên tâm đi, nàng không giết được ta đâu.
Có Phú Bà Khoái Nhạc Cầu tương trợ, hắn thực sự không sợ nữ nhân này.
- Ngươi cũng có một cỗ tự tin tới kỳ lạ.
Mị Ly hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên khá là bất mãn.
Tổ An không nói gì, mà là vươn tay, chạm đến ngón tay đối phương, loại xúc cảm lạnh lẽo như băng này cực kỳ thoải mái, trong nhất thời hắn có chút hoảng hốt, đây rốt cuộc là thoải mái với Sở Sơ Nhan, hay là với Mị Ly.
- Thu liễm tâm thần!
Mị Ly cau mày, vẻ mặt của đối phương khiến nàng có mấy phần không được tự nhiên.
- Chậm rãi vẽ theo ta
Tổ An ừ một tiếng, không hề trì hoãn, ngón tay tương liên với nàng, dùng giọt tinh huyết đó làm mực, vẽ ra một đồ án phức tạp trong không trung.
Đồ án vừa thành, tỏa ra một trận kim quang, sau đó phân biệt rơi xuống trán hai người, cuối cùng ẩn đi đâu.
Tổ An chớp chớp mắt, trong nháy mắt này hắn bỗng nhiên cảm thấy Mị Ly có chút thân thiết, đồng thời cũng tin lúc trước đối phương không nói dối, khế ước này đích xác có thể khiến hai người đồng sinh cộng tử.
Loại xác nhận này không phải căn cứ vào bất kỳ ngôn ngữ văn tự nào, mà là căn cứ vào cảm ngộ đối với thiên đạo quy tắc.
Tổ An bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng:
- Sau khi ngươi ra khỏi thân thể lão bà ta thì sẽ thế nào?
Lúc trước hắn chỉ mong Mị Ly ra khỏi thân thể của Sở Sơ Nhan, nhưng hiện tại vận mệnh của hai người liên hệ chặt chẽ với nhau, hắn lại lo sau khi Mị Ly đi ra thì hồn phi phách tán, sau đó mình cũng toi đời theo, vậy thì đúng là muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Mị Ly cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay hắn:
- Ta sẽ tạm thời sống nhờ trong Thái A Kiếm.
Tổ An sửng sốt:
- Thái A Kiếm cũng có thể chứa người à?
Mị Ly trợn mắt lên:
- Thần khí như Thái A Kiếm, có không gian nội bộ của bản thân nó, đương nhiên cũng may mà kiếm linh của nó đã bị hao tổn, nếu không ta cũng không dễ vào sống nhờ như vậy.
- Kiếm linh bị hao tổn?
Tổ An khó hiểu.
Mị Ly lộ ra biểu cảm đúng là ít kiến thức thì thấy cái gì cũng lạ:
- Năm đó trong một lần chiến đấu, kiếm linh của Thái A Kiếm bị thương, Doanh Chính liền không sử dụng kiếm này nữa, nhưng cứ như vậy mà vứt bỏ thì lại quá đáng tiếc, liền dùng làm trận nhãn của Trấn Hồn Đại Trận, cung cấp năng lượng cho đại trận, bởi vì mấy ngàn năm bị bóc lột, Thái A Kiếm càng hao tổn nghiêm trọng hơn. Nếu không, với loại trình độ tu vi này của ngươi làm sao mà nắm giữ được? Đã sớm bị kiếm khí của nó khuấy thành mảnh vụn rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất