Chương 424: Ta là vì muốn tốt cho các ngươi (2)
Thế cho nên vừa rồi quên mất công năng này.
Mẹ kiếp!
Đau lòng quá!
Chú ý thấy biểu cảm của hắn có chút, vặn vẹo người chung quanh đều hoảng sợ, Lỗ Đức lo lắng hắn thật sự xuất thủ với học sinh, đến lúc đó bất kể hắn đánh học sinh hay là bị học sinh đánh đều rất khó giải quyết.
- Được rồi được rồi, cãi nhau với học sinh thì còn ra thể thống gì.
Lỗ Đức chắn giữa hai bên, ánh mắt rơi xuống quần áo rách tung toé của Tổ An, mí mắt giật giật.
- Còn không mau tìm quần áo mà thay đi.
Tổ An buồn bực nói:
- Hiện tại ta biết đi đâu mà tìm quần áo.
Phải biết rằng thân thể của mọi người ở thế giới tu hành đều sạch sẽ hơn người kiếp trước, bởi vì có thể tự động ngăn cách dơ bẩn, ở bí cảnh cũng chỉ có thời gian mười ngày, dưới tình huống bình thường căn bản không cần thay quần áo.
Lại nói đều do nữ nhân Mị Ly đó xuất thủ quá độc ác, hiện tại một thân quần áo của một thân đều sắp thành mảnh vải rồi.
Mấu chốt là ngươi sắp hoàn toàn biến thành mảnh vải thì cũng thôi, vì sao lại cố tình lưu lại chỗ đũng quần vẫn hoàn hảo? Khiến ta muốn lén lút thể hiện một chút cũng không được.
Hơi ảo tưởng một chút cảnh tượng đó, tuyệt đối có thể khiến nam nhân nhìn thấy tự ti, nữ nhân nhìn thấy rơi lệ.
Chỉ tiếc tất cả đều thành bọt nước.
Lúc này một thanh âm vang lên:
- Chỗ ta có.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Tiểu Hi ửng đỏ, cầm một bộ y bào màu xanh, bởi vì do phải chăm sóc cho Kiều Tuyết Doanh, nàng ta không tiện di động, liền trực tiếp ném tới.
Người khác đều xôn xao, trời ạ, quan hệ của hai người này đã phát triển đến một bước đó rồi sao?
Kỷ Tiểu Hi không ngờ còn mang theo người quần áo chuẩn bị cho hắn?
Một đám nam lập tức ghen tị muốn phát điên.
Cho dù là loại người thường ngày đi trong vạn bụi hoa như Tạ Tú cũng chút không bình tĩnh được nữa, thầm nghĩ lúc nào đó thật sự phải lãnh giáo hắn một chút, xem hắn rốt cuộc là làm thế nào mà vừa chiếm được phương tâm của nhiều mỹ nữ cực phẩm như vậy lại vẫn khiến bọn họ hòa thuận với nhau?
Có điều kinh nghiệm quý giá như vậy chưa chắc hắn đã chịu dạy!
Hay là ngày sau bảo tỷ tỷ tiếp xúc với hắn một chút, ta từ bên ngoài quan sát xem có thể rút ra được môn đạo gì không?
Nếu Tạ Đạo Uẩn biết mình bởi vì chuyện loạn thất bát tao như vậy mà bị thân đệ đệ bán đứng, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Nhìn hệ thống không ngừng sinh ra điểm nộ khí mới, tâm tình buồn bực của Tổ An cuối cùng cũng có chuyển biến tốt, xem ra quả nhiên bất kể là ở thế giới nào, mỹ nữ đều là lợi khí lớn nhất để hấp dẫn trào phúng.
Trịnh Đán có chút kinh ngạc nhìn Tổ An, thầm nghĩ nam nhân này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới nhìn thì rõ ràng là bình thường không có gì đặc biệt, vì sao lại có thể được nhiều mỹ nữ ưu ái như vậy?
Nữ nhân chính là như vậy, có một số thứ nàng ta chưa chắc đã thích, nhưng một khi có nữ nhân khác tranh đoạt, nàng ta lập tức sẽ nổi hứng thú.
Ngay cả Sở Sơ Nhan cũng nhìn Kỷ Tiểu Hi với vẻ bất ngờ, lúc trước nàng ta từng nghe nói hai người là quan hệ bằng hữu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, song hiện tại xem ra sợ rằng chưa chắc đã là như vậy.
Bùi Miên Mạn ở bên cạnh xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, lặng lẽ dùng đầu vai huých nàng ta một cái:
- Sơ Nhan, lão công này của ngươi cũng đào hoa thật đấy, ngươi phải để ý một chút, đừng để bị nữ nhân khác trộm đi.
Sở Sơ Nhan khẽ hừ một tiếng:
- Ai thích thì cứ lấy, ta không thèm.
- Thật à?
Trong đôi mắt như hoa đào của Bùi Miên Mạn tinh quang chớp động, người này rốt cuộc là vì sao lại được nữ nhân hoan nghênh như vậy, chẳng lẽ có chỗ nào đặc biệt à?
Sở Sơ Nhan lại hơi bực mình, người này rốt cuộc làm sao vậy, đầu tiên là Tuyết Nhi, rồi tới Kỷ Tiểu Hi, thậm chí bên kia ánh mắt Trịnh Đán nhìn hắn cũng không quá hợp lẽ thường.
Lúc trước rõ ràng là phế vật mà mọi người trong Minh Nguyệt Thành đều biết, thậm chí ngay cả... Ngay cả nam nhân cũng không phải, cũng chính là ở trong địa cung mới khôi phục... Khôi phục năng lực đó.
Những nữ nhân thường ngày mắt để trên đỉnh đầu này rốt cuộc là nhìn trúng điểm nào của hắn?
Rốt cuộc là mắt ta mù hay là mắt họ mù?
Thấy tất cả mọi người đều hiểu lầm, Kỷ Tiểu Hi gấp đến độ mặt đỏ bừng, quần áo này không phải nàng ta chuẩn bị cho Tổ An, mà là quần áo của cha nàng ta.
Thường ngày hắn coi rượu như mạng, thường xuyên uống say như chết, lại thêm lôi thôi lếch thếch, cho nên nàng ta thường xuyên chuẩn bị mấy bộ quần áo của phụ thân ở trong túi trữ vật phòng khi cần đến.
Nào ngờ lại tạo thành hiểu lầm như vậy.
Có lòng muốn giải thích, nhưng nàng ta xưa nay luôn thẹn thùng vốn không am hiểu nói chuyện, lại thêm nếu giải thích rõ ràng, khó tránh khỏi sẽ tổn hại tới hình tượng thần y của phụ thân, cho nên mấy lần há miệng, lại một chữ cũng không nói ra được.
Tổ An thì tiếp nhận quần áo, cười cười với nàng ta:
- Cám ơn!
Đúng là một cô nương đáng yêu vô cùng thiện lương.
Nhìn khuôn mặt mũm mĩm có chút trẻ con của nàng ta, Tổ An nghĩ nến nhéo một cái chắc nàng ta sẽ khóc mất nhỉ?
Suy nghĩ này vừa nổi lên, hắn liền có chút khinh bỉ bản thân, vừa rồi người ta giúp ngươi, không ngờ ngươi lại muốn bắt nạt nàng ta.
Phì, tra nam!
Vội vàng ném suy nghĩ này ra khỏi đầu, Tổ An cầm quần áo đi đến rừng cây bên cạnh, sau đó tùy tiện nói:
- Ta muốn thay quần áo, các ngươi đừng cho nhìn lén.
Những nữ nhân đó đều đỏ mặt xì một tiếng, ai lại ở trước mặt nhiều người như vậy đi nhìn lén hắn?