Chương 435: Giải độc cho ngươi nghĩa bất dung từ (2)
Lúc này trong lòng Tổ An cũng mắng Kỷ Đăng Đồ tới ngắc ngoải, tự dưng lại chế loại đan dược này làm gì, khiến ta vịt nấu chín rồi lại bay mất.
- Đưa cho ta...
Kiều Tuyết Doanh nghe rõ đối thoại của hai người, thấy hắn thủy chung cầm Thanh Tâm Tĩnh Khí Đan, chung quy không nhịn được mở miệng nói.
Ở trước mặt Kỷ Tiểu Hi, Tổ An đành phải cho nàng ta ăn vào, sau đó vẫn chưa từ bỏ ý định nói:
- Nếu vẫn không thể giải độc, tùy thời gọi ta.
Trên mặt Kiều Tuyết Doanh nóng lên, người này đúng là da mặt còn dày hơn tường thành.
Sau khi nuốt vào Thanh Tâm Tĩnh Khí Đan, nàng ta cảm thấy có một cỗ cảm giác mát dần dần tan ra, nhiệt trên người lập tức bị xua tan không ít, không khỏi kinh hỉ nhìn Kỷ Tiểu Hi:
- Lệnh tôn quả nhiên không hổ là thần y.
- Tỷ tỷ quá khen.
Kỷ Tiểu Hi cười ngại ngùng.
Trong lòng Tổ An càng lúc càng thất vọng, đành phải tìm đề tài để hóa giải xấu hổ trong lòng:
- Vừa rồi ta thấy sông nhỏ này, cũng không phát hiện có dấu vết của hung thú gì, vì sao đột nhiên lại có một con rắn lớn như vậy chạy ra.
Lúc trước những học sinh đó đều tới bờ sông rửa mắt, không cóai bị tập kích mà.
Kiều Tuyết Doanh nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Có thể là mùi máu tươi trên người ta dẫn nó tới.
- Mùi máu tươi?
Tổ An lộ ra vẻ mặt cổ quái nói.
- Ngươi tới tháng à?
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Kỷ Tiểu Hi:
- ...
- Ta là vì vừa rồi bị thương cho nên trên người mới có vết máu, trong đầu ngươi rốt cuộc là toàn nghĩ cái gì vậy?
Kiều Tuyết Doanh oán hận lườm hắn một cái.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +250!
Tổ An ngượng ngùng cười cười:
- Ta chỉ là quan tâm ngươi thôi.
Đồng thời thầm nghĩ, loại kiếm điểm nộ khí của người quen thế này có phải không tốt lắm không, kiếm được cũng thấy áy náy, vẫn là kiếm của kẻ địch thích hơn.
- Ngươi mau tránh ra đi, ta muốn thay quần áo.
Kiều Tuyết Doanh cũng cảm thấy mình đã dần dần khôi phục khí lực, vội vàng vươn tay đẩy hắn.
- Nơi này có Kỷ cô nương là đủ rồi.
- Được, ta qua bên kia, có chuyện gì cứ gọi ta.
Tổ An đặt nàng ta xuống, hiện giờ với tình hình này còn kiên trì ở lại thì không khỏi dụng ý quá rõ ràng.
Đợi hắn rời khỏi rồi, Kiều Tuyết Doanh mới bắt đầu mặc quần áo, nhỏ giọng nói:
- Kỷ cô nương, chuyện vừa rồi...
Kỷ Tiểu Hi cười khẽ:
- Kiều tỷ tỷ đừng lo, ta sẽ không nói với người khác đâu.
- Cám ơn...
Kiều Tuyết Doanh cũng không biết nàng ta rốt cuộc là không nói chuyện mình trúng độc với người khác, hay là không nói chuyện nàng ta vừa rồi trần truồng lỏa thể bị Tổ An ôm với người khác, chuyện như vậy nàng ta thực sự không dám mở miệng hỏi.
Nhanh chóng mặc quần áo vào xong, Kiều Tuyết Doanh liền kéo Kỷ Tiểu Hi nói chuyện, không quan tâm tới Tổ An nữa, khiến hắn cả người ngây đơ, mình chọc gì cô nãi nãi này?
Qua một đoạn thời gian Sở Sơ Nhan cũng trở lại, kỳ thật nàng ta cũng không đi quá xa, chỉ một mực không biết nên đối mặt với Tổ An như thế nào mà thôi.
Nghe thấy bên này có động tĩnh đánh nhau, lo xảy ra chuyện liền chạy về, đợi khi thấy rõ Xích Lân Cự Mãng đã chết mới thở phào nhẹ nhõm.
Hỏi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, bất kể là Tổ An hay là Kiều Tuyết Doanh đều không nói tỉ mỉ, thậm chí ngay cả vẻ mặt Kỷ Tiểu Hi cũng có chút cổ quái, khiến nàng ta tâm sinh ngờ vực, chỉ có điều tính tình nàng ta xưa nay có chút lạnh nhạt, cũng không có hứng thú tìm tòi tới cùng.
Tiếp theo hai ngày người dưỡng thương thì dưỡng thương, người tu luyện thì tu luyện, rất nhanh liền đến ngày bí cảnh kết thúc.
Vốn Tổ An còn tưởng rằng phải về chỗ cửa truyền tống lúc đi vào, đang lấy làm lạ vì sao học sinh khác không trở lại tập hợp, Sở Sơ Nhan liền nói với hắn khi đến giờ bí cảnh sẽ tự động đưa bọn họ ra, không cần đi qua cửa lúc vào.
Rất nhanh không khí chung quanh xuất hiện từng trận vặn vẹo, một trận cảm giác không trọng lực quen thuộc truyền đến, thầm nghĩ giống hệt với cảm giác lúc trước khi tiến vào Trấn Hồn Đại Ấn, thế có tính là bí cảnh trong bí cảnh không?
Khi hắn phục hồi tinh thần, phát hiện mình đã ở trong hậu sơn của học viện, Sở Sơ Nhan, Kiều Tuyết Doanh, Kỷ Tiểu Hi đứng bên cạnh hắn, người khác của học viện cũng lục tục được truyền tống ra.
Tổ An nhìn quét xung quanh một vòng, bỗng nhiên chú ý thấy thân ảnh của Thạch Côn, không khỏi thù mới hận cũ xộc lên óc, trực tiếp rút Thái A Kiếm bổ tới hắn:
- Họ Thạch, nạp mạng đi!
Vốn các bạn học trong sân đang thảo luận thu hoạch của mình trong chuyến đi tới bí cảnh lần này, lão sư thì ở bên ngoài thì kiểm kê nhân số xem lần này có tổn thất gì không, ai ngờ hắn lại đột nhiên xuất thủ.
Thạch Côn sau khi truyền tống ra đang có chút thất hồn lạc phách, nhìn thấy Tổ An vẫn còn sống thì hồn phi phách tán, chỉ theo bản năng rút vũ khí của mình ra chắn trước người.
Trong ánh mắt không thể tin được mọi người, trường kiếm của Thạch Côn không ngờ trực tiếp bị chém thành hai đoạn!
Sao có thể như vậy được!
Trong đầu mọi người đều dâng lên một ý niệm, không nói đến vũ khí của công tử Thạch gia là thần binh Địa cấp, cho dù cầm gậy gỗ, với tu vi Ngũ phẩm của hắn, chắc cũng đủ để nghiền ép Tổ An rồi.
Bọn họ nào có biết hiện giờ Tổ An chỉ đơn thuần dùng lực lượng tốc độ đã tiếp cận Ngũ phẩm, lại thêm Thái A Kiếm vốn là thần binh thượng cổ, cho dù kiếm linh bị hao tổn, hiện tại ít nhất cũng là Thiên cấp.
Một bên ôm hận mà xuất thủ, một bên thì cực kỳ chột dạ, thế nên mới dẫn tới vũ khí của Thạch Côn lập tức bị chém gãy.
Thạch Côn nào ngờ được sẽ có biến cố như vậy, trơ mắt nhìn trường kiếm của đối phương thuận thế đâm tới ngực mình, cả người hắn cứng ngắc, căn bản không kịp phản ứng.