Chương 439: Cứu nữ không cứu nam (2)
Nàng ta cũng ngại nói quá trình nói Tổ An cứu nàng ta, đành phải đổ lên trên người Vô Tung Huyễn Liên, dù là như vậy, vẫn cảm thấy hai má nóng lên.
- Vô Tung Huyễn Liên!
Tất cả mọi người đều kinh hô, vật nghịch thiên một cánh hoa cũng có thể đề thăng một cảnh giới nhỏ!
Lúc trước đích xác có lưu truyền một truyền thuyết, nói trong bí cảnh rất có thể có một gốc Vô Tung Huyễn Liên, cho nên lần này vô số người đều nhắm vào nó.
Chỉ tiếc cả đám người cơ hồ đã lật tung cả bí cảnh cũng không tìm thấy, còn tưởng rằng chỉ là tin vịt, nào ngờ lại là sự thực.
Người xung quanh đều nhìn Tổ An với vẻ phức tạp, chỉ trỏ:
- Vận cứt chó của Tổ An này không khỏi quá mạnh rồi? Dựa vào cái gì mà hắn có thể tìm thấy vật nghịch thiên như vậy.
- Ta cũng kinh ngạc vì Tổ An không ngờ lại nỡ từ bỏ thứ quý giá như vậy cho người khác dùng, người này tán gái đúng là chịu bỏ vốn.
- Chẳng trách nhiều nữ nhân như vậy đều khăng khăng một mực với hắn, xem ra hắn quả thật có chỗ hơn người, nếu là ta thì khẳng định không làm được rộng rãi như vậy.
- Ta cũng cảm thấy hắn quá xung động, vật như vậy mà cho người khác, người khác cũng sẽ chỉ cảm động nhất thời, hơn nữa chênh lệch giữa hai người sẽ càng lúc càng lớn, tương lai chung quy khó thoát khỏi kết cục chia tay.
- Đúng vậy, bản thân mình dùng không tốt à, đến lúc đó thực lực cao rồi thì mỹ nữ gì mà chẳng mặc cho hắn chọn, cho dù là Sở tiểu thư cũng sẽ phải ngước nhìn hắn, giới này cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực của bản thân để nói chuyện.
...
Khác với những nam nhân lý trí chua loét đó, các nữ nhân ở trong sân lại ai nấy mắt sáng rực lên, kính dâng tất cả cho người mình yêu, không phải là tình yêu mà bọn họ theo đuổi cả đời sao?
Bùi Miên Mạn thầm kêu thiệt to rồi, sớm biết như vậy lúc trước nên đi theo Tổ An, kiểu gì cũng được chia một chén canh, hiện giờ Tổ An khẳng định đã dựa vào cái này để lấy được phương tâm của Sở Sơ Nhan, sợ rằng đã không cần liên minh với mình nữa.
Đó cũng chỉ là thứ yếu, mấu chốt tuy nàng ta trên danh nghĩa là khuê mật thân nhất của Sở Sơ Nhan, nhưng trong lòng một mực đều thầm so sánh, trước đây nàng ta không cảm thấy mình có chỗ nào không bằng đối phương, thậm chí nàng ta tự tin rằng tu vi thực tế còn cao hơn Sở Sơ Nhan một chút.
Nhưng hiện giờ Sở Sơ Nhan ăn vào Vô Tung Huyễn Liên, cấp bậc ít nhất cũng đề thăng một cảnh giới lớn, từ vừa rồi nàng ta đối chưởng với Thạch Nhạc Chí Bát phẩm là có thể nhìn ra một hai.
Như vậy, thực lực của mình đã bị nàng ta vượt qua, mấu chốt là nàng ta biết rõ, tư chất của hai người không sai biệt lắm, nếu không có kỳ ngộ khác, sợ rằng mình cả đời đều không theo kịp được nàng ta.
Nghĩ đến cả đời sẽ bị Sở Sơ Nhan đè đầu cưỡi cổ, trong lòng nàng ta bực bội không thôi, oán hận lườm người khởi xướng một cái, đều là tại người này!
Đến từ Bùi Miên Mạn, điểm nộ khí +666!
Trịnh Đán ở bên cạnh cũng thần sắc phức tạp, lúc trước nàng ta rất hiếu kỳ Tổ An là làm thế nào để đào xuất sinh thiên trong sát cục được bố trí tỉ mỉ của Thạch Côn, lúc này cuối cùng cũng biết nguyên nhân rồi.
Không ngờ người này là tình chủng chí tình chí nghĩa.
Khác với người khác, từ lúc ban đầu tiếp xúc với hắn, liền nhận thấy hắn không phải phế vật như trong truyền thuyết, ngược lại trên người có rất nhiều thần bí, loại cảm giác thần bí này đối với nàng ta mà nói có một loại dụ hoặc trí mạng.
Hiện giờ lại biết được hắn không ngờ đối với Sở Sơ Nhan tốt như vậy, trong nhất thời nàng ta có chút hoảng hốt, nếu vị hôn phu Tang Thiên của mình có được một gốc Vô Tung Huyễn Liên, liệu hắn có cứu ta không?
Nghĩ nghĩ một chút nàng ta liền lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười tự giễu chua chát.
Ngay cả ánh mắt Ngô Tình nhìn về phía Tổ An cũng có thêm mấy phần bội phục, thầm nghĩ lúc trước ta quả thật là hiểu lầm hắn rồi.
Chỉ có Khương La Phu là nhìn Tổ An mấy lần với thần sắc cổ quái, nàng ta là một trong số ít người biết được nội tình, biết Vô Tung Huyễn Liên có nghĩa là gì đối với hắn, người này không ngờ hy sinh lớn như vậy, chỉ vì cứu một thê tử hữu danh vô thật.
Chú ý thấy ánh mắt và các loại nghị luận của người xung quanh, Thạch Côn hơi biến sắc, nhìn về phía Thạch Nhạc Chí giống như xin giúp đỡ.
Dẫu sao Thạch Nhạc Chí cũng sống lâu năm, rất nhanh liền có chủ ý:
- Nói hưu nói vượn, phóng mắt khắp thiên hạ, có ai nghe nói tới tới nguyên mạch bị đứt còn có thể khôi phục như lúc ban đầu? Nhiều nhất cũng chỉ là hơi khôi phục một chút năng lực hành động mà thôi, ngay cả người bình thường cũng không bằng, càng không thể sinh long hoạt hổ giống như nàng ta được.
- Hơn nữa, dược hiệu của Vô Tung Huyễn Liên là khiến người ta thăng cấp, từ trước tới giờ chưa từng nghe qua còn có tác dụng nối lại nguyên mạch, nếu mọi người không tin có thể tìm Kỷ thần y trong thành để cố vấn một chút.
Khương La Phu nhướng mày, nàng ta cũng nhớ rõ Vô Tung Huyễn Liên chắc không có tác dụng nối lại nguyên mạch.
Lúc này Thạch Côn hiển nhiên là có được linh cảm, cũng kêu lên:
- Tuy Kỷ thần y không ở đây, nhưng nữ nhi Kỷ Tiểu Hi của hắn thì có mặt, mọi người đều biết, Kỷ cô nương đã có được chân truyền của phụ thân, có thể để nàng ta đứng ra nói lời công bằng.
Nghe thấy hắn nói như vậy, ánh mắt mọi người lập tức liền hướng tới trên người Kỷ Tiểu Hi.
Kỷ Tiểu Hi vốn có chút thẹn thùng, bị nhiều người như vậy nhìn lập tức hoảng hốt, mấy lần há miệng mà không ngờ lại không nói ra gì.
Thạch Côn trầm giọng nói:
- Kỷ cô nương, mọi người đều biết ngươi sẽ không nói dối, hơn nữa ý kiến của ngươi cũng đại biểu cho tính quyền uy trên y thuật của lệnh tôn, ngươi phải nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói.