Chương 454: Thỏa hiệp (2)
Những cái này đều là phân tích của Mị Ly, hắn chỉ thuật lại mà thôi, chuyện bị thương trên đại hội gia tộc hắn đã kể với Mị Ly.
- Đích xác là như vậy.
Sở Sơ Nhan càng lúc càng bội phục, phân tích của hắn quả thật không sai tí nào với tình huống của mình.
- Hàn khí dây dưa quá sâu với nguyên mạch, tạng phủ trong cơ thể ngươi, không phải ngày một ngày hai có thể giải quyết được, ít nhất phải hai ba tháng, mỗi ngày thi châm khu hàn như vậy mới được.
Tổ An trầm giọng nói.
- Vậy phiền cho ngươi rồi.
Sở Sơ Nhan lại thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng lúc trước Bao Hữu Lộ nói là không có thuốc nào cứu được, thậm chí phán đoán Kỷ Đăng Đồ cũng không có biện pháp, hiện giờ có thể mất hai ba tháng mà chữa khỏi, quả thực đã là may mắn tới không thể may mắn hơn.
- Ngươi đã nguyện ý phối hợp như vậy thì tốt, cởi quần áo đi.
Những lời tiếp theo của Tổ An lại khiến nàng ta trợn tròn mắt.
Sở Sơ Nhan:
- Ngươi nhìn ta làm gì? Vừa rồi chỉ mới xua đi được một chút hàn khí ở hai tay của ngươi, phần chính của hàn khí vẫn còn ở trên người ngươi, tạng phủ trong cơ thể mới là chỗ khó làm nhất.
Tổ An trợn mắt lên.
- Ngươi không cởi quần áo, ta thi châm thế nào.
- Ta...
Sở Sơ Nhan thường ngày thông minh nhanh nhẹn, phản ứng cực nhanh, hiện giờ nàng ta lại căn bản không biết nên đáp lại như thế nào.
- Cũng không phải chưa từng thấy, ngươi việc gì phải phản ứng mạnh như vậy.
Tổ An có chút khó hiểu.
- Nếu không muốn, vậy đổi phương pháp trị liệu khác đi, như vậy thời gian khôi phục càng ngắn hơn, quá trình cũng sung sướng hắn... Khụ khụ, ta cũng bớt việc hơn.
Sở Sơ Nhan lắc đầu như đánh trống bỏi, loại phương pháp thứ nhất nàng ta sao có thể chấp nhận được:
- Ngươi... Có thể bịt mắt không, ta nghe nói một số người y thuật cao minh có thể nhắm mắt thi châm.
- Không được.
Tổ An trực tiếp trả lời.
- Ta cũng không có bản sự như vậy, hơn nữa, tình huống của ngươi khác với người khác, chỉ dùng sai một phần khí lực, sẽ tạo thành thương tổn có tính hủy diệt đối với tạng phủ và nguyên mạch của ngươi, tập trung hết sức còn chẳng ăn ai, há có thể tự gia tăng độ khó.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Một lúc sau nàng ta cắn môi hung hăng lườm Tổ An một cái:
- Tên gia hỏa ngươi có phải là cố ý không!
- Cố ý gì?
Tổ An nhìn bộ dạng cáu giận của nàng ta, lại vẫn đẹp như vậy, đúng là một loại hưởng thụ cực hạn trên thị giác.
- Hai loại phương án ngươi đưa ra... Đều giống nhau, bảo ta chọn thế nào!
Sở Sơ Nhan cũng có chút phát cáu.
- Có phương án thứ ba không?
Tổ An thở dài một hơi:
- Lão bà, phải biết rằng hiện tại ngươi đang có bệnh nan y, có thể có hai loại phương án trị liệu đã là phải cám ơn trời đất rồi, nào còn có loại thứ ba.
Trên mặt Sở Sơ Nhan lộ ra một chút vẻ giãy giụa, phương pháp thứ nhất trực tiếp bị loại trừ, nhưng loại thứ hai...
Cảm nhận được sự do dự của nàng ta, Tổ An vội vàng bổ sung nói:
- Đến lúc đó ngươi có thể dùng lụa mỏng che chỗ mẫn cảm, chắc mấy chỗ đó không cần thi châm.
Nghe thấy câu này, Sở Sơ Nhan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy được rồi.
Tổ An thầm bật cười, nhân tính quả nhiên là như vậy, nếu lúc ban đầu mình đề xuất loại phương án thứ hai, nàng ta chắc chắn sẽ không đồng ý; nhưng lúc ban đầu đề xuất phương án thứ nhất khó chấp nhận hơn, nếu so sánh với loại thứ hai thì ngược lại dễ tiếp nhận hơn.
Lỗ Tấn có câu nói rất hay, nếu một căn phòng ở kín không kẽ hở ngươi muốn mở cửa sổ ở mái nhà thì người ta khẳng định sẽ không đồng ý, nhưng nếu ngươi đề xuất lật tung nóc nhà, bọn họ sẽ cho ngươi mở cửa sổ.
- Có thể... Bắt đầu từ sau lưng trước không?
Sở Sơ Nhan cúi đầu, bộ ngực nhấp nhô, hiển nhiên lúc này đang vô cùng kích động.
Tổ An mỉm cười:
- Đương nhiên là có thể.
Sở Sơ Nhan mấp máy môi, cuối cùng thở dài một hơi, sau đó cởi đai lưng, váy lụa trắng ngần chậm rãi từ trên vai trượt xuống, để lộ ra tấm lưng trong suốt như ngọc.
Không hổ là đệ nhất mỹ nhân khiến cho vô số nam tử của cả Minh Nguyệt Thành phải ngày nhớ đêm mong, da thịt sau lưng nhẵn nhụi cân xứng, bóng loáng như gương, không nhìn thấy một chút tỳ vết nào, phần eo vẽ ra một đường cong mê người, một mực kéo dài đến phần mông như ẩn như hiện được giấu dưới váy.
Sở Sơ Nhan kéo áo ngủ bằng gấm che trước ngực, trong thanh âm mang theo mấy phần oán trách:
- Sao ngươi còn không bắt đầu đi?
- Bình thường cũng không có cơ hội nhìn thấy phong cảnh đẹp như vậy, trong nhất thời xem thêm mấy lần cũng là bình thường.
Tổ An cười bảo, cho dù mấy ngày trước mới thưởng thức ở cự ly gần, nhưng khi đó là nuốt cả quả táo, nào có được kỹ càng như hiện tại.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Nàng ta thật sự không ngờ vì sao lại có người có thể nói những lời vô sỉ một cách đúng lý hợp tình như vậy.
Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +233!
Thấy nàng ta thực sự tức giận, Tổ An vội vàng thu liễm nụ cười:
- Tốt lắm tốt lắm, ta lập tức bắt đầu đây, ngươi đừng vận công chống cự, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Sở Sơ Nhan ừ một tiếng, phải biết rằng thân là một người tu hành, toàn thân không hề phòng bày ra chỗ yếu hại ở trước mặt đối phương, trừ khi là tin tưởng tuyệt đối, nếu không thì không ai dám làm như vậy cả.
Tuy Tổ An này thường xuyên ba hoa khiến người ta rất đau đầu, nhưng nghĩ đến cảnh tượng hắn chiến đấu đẫm máu bảo hộ mình trong địa cung, nàng ta biết mình quả thật không có gì mà phải đề phòng ở trước mặt hắn.
Thấy thân thể nàng ta triệt để bình tĩnh lại, Tổ An cũng lấy ra ngân châm đâm vào từng huyệt đạo sau lưng nàng ta.